Cô hỏi về quá khứ của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng lão phu nhân giữ miệng, chỉ nói khi đến thời điếm thích họp Hoắc Cảnh Thâm sẽ đích thân nói với cô.
Đêm nay … Vân Thanh ngẩng đầu nhìn vầng trảng sáng vằng vặc trẽn bầu trời, lả ngày trảng tròn nhất trong năm, mây mù của mặt trăng liên quan tới thùy triều, cũng có độc, phi thường mạnh …
Vân Thanh hít sâu một hơi rồi gọi điện thoại cho Lảm Vân Hạc.
Cô đi thẳng vào vấn đề hồi: “Bác sĩ Lảm, tôi đả chuẳn bị 10 viên thuốc, Hoắc Cảnh Thâm đã uống bao nhiêu viên?”
Lâm Vân Hạc do dự một lúc “Cái này … là phân phó của Tứ gia, tôi không thé nói…”
“Lâm Vân Hạc!” Vân Thanh nghiêm nghị nói: “Tỏi hiện tại với tư cách thiếu chủ của Y viện Tiên Các hỏi anh!”
“…Thiếu chủ. Tứ gia đã uống ba viên thuốc, vì anh ấy biết thuốc đó ià … là máu của có nên không chịu uống.’
Vân Thanh nhắm chặt mắt, trái tim như bị một bàn tay vồ hình siết chặt.
“Cho nên, đêm nay là ngày anh ấy phát độc kịch liệt nhất?”
“…Đúng.”
Cho nên, tối nay anh chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn rồi đuổi cô đi, chắc chắn là cố ý! Sợ rằng cỏ ấy sẽ nhìn ra manh mối!
Tên khốn!
Vân Thanh gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Thâm, anh tắt máy.
Không ai biết anh đang ỏ’ đâu.
Nhiều nâm trước đây, Hoắc Cảnh Thâm đều tự mình chịu đựng, anh cũng chưa bao giờ thể hiện sự mềm yếu hay đau đớn trước mặt người khác.
Thế nên, họ dĩ nhiên cho rằng, Hoắc Cảnh Thâm chính là một vị thần.
Cho dù Vân Thanh đã kiểm tra qua tinh trạng sức khỏe của anh, biết anh
đả cạn kiệt sức lực nhưng bởi anh luôn thể hiện dáng vẻ mạnh mẽ của mình ra bên ngoài, quên đi mình là một người bệnh…
Có luôn cảm tháy rât dau lòn
Trong cản phòng bí mật, mùi máu tanh đọng lại trong không khí, vừa cũ kĩ vừa ngột ngạt.
Trên hành lang tối tăm chết chóc, chỉ còn lại tiếng bước chân vội vã của Vân Thanh, cô nhìn thấy một ánh sáng màu trắng nhạt.
Vân Thanh tiến lên phía trước, cảnh tượng trong đêm tân hôn dường như đang hiện lên trước mắt cỏ, chỉ là lẩn này, cô vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm.
ớ một góc nhỏ phát ra ánh sáng.
Vân Thanh đã nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm đúng như ý nguyện của cô.
Nhưng cô đã che miệng lại, đế bản thân không phát ra tiếng.
L Hoắc Cảnh Thám lúc này không mạc áo,
ngồi trên chiếc ghế điện cao, dưới chân anh là tắm thảm bị nhuốm máu đỏ, tựa như hoa nở bên bờ Vong Xuyên, còn anh là Asura trong đja ngục.
Vân Thanh nhìn thấy những đường gân xanh nồi lèn trẽn người anh, dưới sự kích thích của dòng điện, dường như nó có thế đâm thủng làn da trắng bệch kia bất cử lúc nào, máu cũng từ trong chảy ra ngoài.
Mà Hoắc Cảnh Thâm, còn không ngừng tàng điện.
Anh dùng một loại đau đó’n dù’ dội, để chống lại một loại đau đớn khác, dùng cách tra tấn dã man này đế khiến bản thân tỉnh táo, cưỡng bức chịu đựng…Năm nào cũng vậy, hoặc là mỗi ngày đều như vậy…
Nước mắt Vân Thanh rơi xuống.
Cô chạy lên tắt cõng tảc diện.
Vân Thanh ngồi trước mặt anh, cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, tháo chiếc vòng trên tay anh ra, bàn tay không khỏi run lên.
“ Ai cho cô tới chứ!” Hoắc Cảnh Thâm nấm chặt lấy cồ tay cô, nghiến răng quát tháo, “ Cút ra ngoài!”
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng thờ ơ của anh giờ đỏ long sòng sọc, giống như con dã thú điên cuồng, có thể cắn xé cô bất cứ lúc nào!
Danh Sách Chương: