Dịch: LapTran ----- Võ Cương âm thầm sốt ruột, muốn nhắc nhở Mộc Phàm đừng trực tiếp như vậy. “Ha ha ha....” Ai ngờ Liễu Sơn nghe xong không những không khó chịu, ngược lại cười ha ha, tràn đầy thưởng thức nhìn Mộc Phàm, càng xem càng vừa lòng. Thiếu niên như vậy, không làm ra vẻ, trực tiếp muốn chỗ tốt, muốn thù lao, đây là chuyện đúng lý đúng lẽ, rất là bình thường a. Hắn cười nói: “Điểm này ngươi không cần lo lắng, khi làm trận sư chính, nếu ngươi bố trí thành công, sẽ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.