Mục lục
Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên: Hắc Dược

---

Bành!

Một kiếm chém xuống, thân thể Chân Tổ ngoại đạo nứt ra hai nửa, không có huyết dịch, như một thi thể, không có chút sinh cơ.

“A!”

Chỉ nghe một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến, hai nửa thi thể không ngừng tìm cách khôi phục, da thịt như xúc tua quấn kéo nhau, muốn gây dựng lại.

Thấy vậy, Mộc Phàm cũng nhịn không được mà kinh nghi.

Một kiếm cường đại nhất của hắn, còn có sức mạnh của hệ thống, mà không thể trảm sát đối phương.

“Trảm Đạo!”

Mộc Phàm thừa dịp lực lượng hệ thống vẫn còn, trong nháy mắt vung ra cả tỷ nhát kiếm.

Răng rắc một tiếng, Chân Tổ ngoại đạo đang khép lại lần nữa bị chém đứt, mà lại lần này thân thể bị chém thành vô số mảnh bay ra bốn phía.

Thế này chắc là chết rồi nhỉ?

Đáng tiếc, sau một khắc, đám thịt vụn lại mọc xúc tua quấn lấy nhau, thế mà lại khép lại.

“Đậu!”

“Hệ thống, lực lượng của ngươi yếu đi rồi phải không, vì sao trảm đối phương không chết?”

Tâm tình Mộc Phàm không tốt.

“...”

“Kí chủ, ngươi cho rằng tồn tại thuộc chung cực vũ trụ phía trên rất dễ giết à?”

Hệ thống có chút cạn lời mà nói.

Ngươi ở sướng riết quen rồi hả?

“Thằng khốn! Bổn tọa không tha cho ngươi.”

Chân Tổ ngoại đạo đang dần khôi phục, nó phát ra từng tiếng gào thét thê lương.

Nhưng đòn đó đã làm đối phương trọng thương.

Mộc Phàm nghiêm túc lại, ép hai bàn tay, vạn đạo oanh minh, đại đạo chi lực hội tụ, trong nháy mắt giam đám cánh tay chưa liền lại.

“Trấn!”

Hét lớn một tiếng, Mộc Phàm kéo mấy trăm cánh tay của đối phương về phía hắn.

“Đại Đạo Vĩnh Diễm, phần luyện.”

Chỉ thấy Mộc Phàm tế ra một cỗ hỏa diễm đại đạo, vĩnh hằng chi diễm bùng cháy.

Mấy trăm cánh tay toát ra khói đen, không ngừng hòa tan, Đại Đạo Chí Bảo dính trên tay phát ra hào quang mãnh liệt.

Thương thương thương.

Đống tay muốn phản kháng, nhưng bị Mộc Phàm trấn áp, phần luyện, cuối cùng luyện hóa sạch sẽ, đám Đại Đạo Chí Bảo kia thì bị phong ấn lại.

“Thu!”

Thừa dịp đối phương chưa kịp khôi phục, trước cướp mấy trăm món Đại Đạo Chí Bảo đã.

“Mơ tưởng.”

Đáng tiếc, Chân Tổ ngoại đạo cường đại cùng cực, thế mà tự phân ra một đống máu thịt nhầy nhục rất buồn nôn, loét choét bọc lấy mấy trăm kiện Đại Đạo Chí Bảo.

Cuối cùng nuốt ngược Đại Đạo Chí Bảo về thể nội, dung hợp làm một.

“Lộn cái bàn, xém được rồi.”

Mộc Phàm đen mặt, xém thành công, không nghĩ tới vẫn bị đối phương nuốt vào rồi dung hợp.

Chín ngàn đại đạo chí bảo dung hợp vào một thân thể, tràng diện kia khủng bố đến mức nào?

Rất nhanh, Chân Tổ ngoại đạo hoàn toàn khôi phục, biến thành một sinh vật hình người, sau lưng mọc ra ba ngàn cặp cánh, tản ra uy áp đại đạo.

“A, thế mà vẫn chưa dung hợp hoàn mỹ.”

Mộc Phàm thấy vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, nếu đã dung hợp hoàn mỹ thì không có khả năng còn ba ngàn cặp cánh, hiển nhiên là có một tia tì vết.

Đây chính là cơ hội.

“Bổn tọa muốn ăn tươi nuốt sống ngươi.”

Chân Tổ ngoại đạo rít lên một tiếng, toàn bộ cổ lộ rung động không thôi.

“Giết!”

Một tiếng quát lớn, song phương chém giết kịch liệt.

Chân Tổ ngoại đạo hất cánh lên, chặn Thiên Đế Kiếm của Mộc Phàm.

Ầm ầm

Cổ lộ chấn động, lực lượng cường đại của hai người xé nát vách ngăn cổ lộ, kéo nhau vào một con sống hư vô mà đánh.

“Quá lợi hại.”

Cường giả song phương đều phải kinh hãi, nhìn lấy Mộc Phàm giao chiến cùng Chân Tổ ngoại đạo, thực lực cả hai đều là mạnh mẽ khủng khiếp.

Đại chiến kịch liệt, đánh nát cổ lộ, thậm chí xé mở một vùng hư vô.

Ở nơi đó không có bất kỳ cái năng lượng gì để bổ sung, tiêu hao bao nhiêu là mất bấy nhiêu, nếu đánh lâu dài sẽ tự vắt kiệt lực lượng tu vi.

Oanh!

Kịch chiến không lâu, một bóng người đột nhiên ngã xuống.

Nhìn kỹ lại là Mộc Phàm, bị Chân Tổ ngoại đạo đánh ngã, từ trong con sông hư vô ngã về chung cực cổ lộ.

“Mạnh đấy.”

Mộc Phàm vỗ vỗ cơ thể, mặt sắc mặt nghiêm lại.

Hắn nhìn Chân Tổ ngoại đạo đứng ở trong hư vô, biết gặp phải kình địch, không thể không toàn lực ứng phó, thậm chí lấy mạng đổi mạng.

“Ra đi, chinh chiến cổ lộ!”

Lúc này, Mộc Phàm không có vội vã giết vào, mà lại phất tay xé mở một vết nứt khổng lồ.

Từ bên trong bước ra một đội quân cường đại.

“Tất cả nghe đây, thay trẫm bình định cổ lộ, giết hết thảy địch nhân.”

Mộc Phàm vung kiếm hạ chỉ, ban phát mệnh lệnh chinh chiến cổ lộ.

“Chiến!”

Rít lên một tiếng, Hình Thiên tay cầm một thuẫn một búa cường thế giết ra, trong nháy mắt vọt vào chỗ sâu, càng quét quân địch.

“Giết!”

Từng người một chậm rãi bước ra, bước vào trong cổ lộ.

Thiên Hậu, Nữ Oa, Lăng Sa, Tiểu Ách, Tiểu Ngả, Tiểu Linh,... cả đám suất lĩnh những nhóm cấm vệ quân của Thiên Đế, như dòng nước lũ mà tuôn đổ vào chiến trường.

Ầm ầm.

Cổ lộ chấn động, vô số cường giả ào ào hoảng sợ, quá sợ hãi.

Đến cả đám Bàn Tôn cũng phải ngây ngẩn cả người, nhìn đại quân đoàn khổng lồ, mười triệu thiên binh thiên tướng cấp Bất Hủ, tràng cảnh này thật khiến người ta rung động.

Huống chi, đám người Hình Thiên còn là cấp Chúa Tể.

“Nhiều Chúa Tể như vậy?”

Chúa Tể Thời Không sửng sốt, Chúa Tể Vận Mệnh phải ngẩn ngơ, thật sự là ngoài dự liệu á.

Ai cũng không nghĩ tới, Mộc Phàm thế mà ẩn giấu nhiều Chúa Tể như vậy?

Nhìn đám Chúa Tể mới gia nhập, toàn những gương mặt lạ lẫm, thậm chí còn chưa nghe đến bao giờ, toàn bộ cổ lộ bỗng thấy bất an.

Ngoại đạo sinh vật cũng nhịn không được kinh hãi, bị ngón đòn này của Mộc Phàm hù sợ, trong lòng khó tránh khỏi có một tia kinh dị.

Chân Tổ ngoại đạo lại một mặt khinh thường, vốn không có để ý đám Thiên Đế quân vừa gia nhập.

Đối với nó tới nói cũng là một hơi có thể thổi tắt, cần chi phải quan tâm.

Mục tiêu của nó là Mộc Phàm, chỉ có giết Mộc Phàm thì nó mới an lòng được.

“Chân Tổ ngoại đạo, tái chiến!”

Mộc Phàm thả ra tất cả cấp dưới trong thể nội xong, một bước lên trời, đạp nát Hư Vô vung kiếm trảm về phía Chân Tổ ngoại đạo.

Keng!

Một luồng ánh sáng quét tới, chặn một kiếm cường đại của Mộc Phàm.

“Ta đã dung hợp ba ngàn ngoại đạo, chín ngàn chí bảo, ngươi đánh không lại ta.”

Chân Tổ ngoại đạo lớn tiếng cười như điên, vô cùng tự phụ.

“Thật sao?”

Mộc Phàm hừ lạnh, từ mi tâm hắn có vô số tia sáng bay ra.

Ông!

Đại Đạo Thanh Liên bay ra, hư không xâm lấn phạm vi một dặm, còn có Thần Thụ cắm rễ hư vô, vẩy xuống Đại Đạo chi quang.

Còn có một cái đỉnh khổng lồ phun ra nuốt vào đại đạo chi lực, rủ xuống vạn đạo hào quang, phía trên lóe ra vô số đạo văn, là một món chí bảo.

Những chí bảo này, đều có một điểm giống nhau, đó là đã dựng dục ra ba ngàn đại đạo chi lực hoàn chỉnh, cường đại chấn động các phương.

“Tê!”

“Những chí bảo này, thế mà đều dựng dục ra ba ngàn đại đạo chi lực hoàn chỉnh?”

Đám chúa tể không khỏi khiếp sợ, nội tình Mộc Phàm có khiến bọn họ ngây dại.

Trong đó, Nữ Oa sững sờ nhìn đăm đăm một bóng người trong đám người Thiên Đình, người này uyển chuyển vô song, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lúc nhất thời ngây dại.

“Làm sao có thể?” Hai Nữ Oa giống nhau như đúc ngơ ngác nhìn đối phương, tự mình lẩm bẩm.

Đúng vậy, có hai Nữ Oa.

Lúc này, đám chúa tể cũng đã nhận ra, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau.

“Bàn Tôn, chuyện gì xảy ra, vì sao có hai Nữ Oa, còn là đồng cấp bậc, chuyện này là không thể nào.”

Chúa Tể Nhân Quả kinh hãi dò hỏi.

Chúa Tể Vận Mệnh đánh giá hai Nữ Oa, một người là bọn họ nhận biết, cũng thuộc mười đại chúa tể chí cao.

Mà đối diện, Nữ Oa kia lại thuộc phe Đế Tôn, cũng là một vị Chúa Tể.

Trên đời này, không có khả năng tồn tại hai Chúa Tể giống nhau như đúc, chỉ có thể có một, cùng cấp bậc thì phân thân sẽ trở về chính thể.

Loại tình huống này lại có hơn một Nữ Oa, còn là cùng cấp Chúa Tể, quả thực không có khả năng xuất hiện.

“Hóa ra, ta thật sự là một phân thân?”

Nữ Oa Thiên Đình tự lẩm bẩm, trong lòng tự giác ngộ.

Nàng nhìn chúa tể chí cao trước mắt, Nữ Oa chân thân, trong lòng tự hiểu kia mới là bản tôn, còn mình là một phân thân.

Nàng dùng thần sắc phức tạp nhìn Nữ Oa, đỉnh đầu có Vận Mệnh Chi Thư lơ lửng.

Thành tựu Chúa Tể, trên lý luận nàng đã thoát ly bản thể, hoàn toàn tự do, trở thành một vị Chúa Tể khác.

Là Chúa Tể của nội vũ trụ trong Mộc Phàm, cho nên, nàng là một sinh linh độc lập.

“Chúc mừng ngươi.”

Chúa tể Nữ Oa cười nhạt một tiếng, lại lên tiếng chúc mừng.

Gặp một bản thân độc lập với mình, tâm lý là lạ.

“Còn chờ cái gì, giết!”

“Chém chết ngoại đạo!”

Lúc này, Bàn Tôn hét lớn một tiếng, huy động búa lớn, gầm thét lao tới đám ngoại đạo.

Oanh!

Một trận đại chiến kịch liệt mở ra.

“Giết, tận diệt ngoại đạo.”

Đám chúa tể chí cao bạo phát, chọn lấy đối thủ mà nghiền ép.

Thừa dịp Mộc Phàm đại chiến Chân Tổ ngoại đạo, chém chết tất cả chí tổ ngoại đạo.

“Đáng chết!”

“Phản kích, phản kích!”

Chí tổ ngoại đạo luống cuống tay chân, kinh sợ gào thét, nguyên một đám ra sức chống cự.

Nhưng đã chết mất hai chí tổ, thực lực bây giờ yếu đi một mảng lớn, ngăn không được Bàn Tôn.

Bành!

Quả thật không sai, chỉ là vừa mới giao thủ đã có chí tổ ngoại đạo bị Bàn Tôn bổ bay ra ngoài.

Trước đó lấy một địch chín Bàn Tôn đã có thể đè ép đối phương, hiện tại thiếu hai, chí tổ ngoại đạo càng thêm lực bất tòng tâm.

Đối mặt Bàn Tôn dữ dội vô địch, bảy vị chí tổ ngoại đạo bị đánh đến chật vật không chịu nổi, liên tục bại lui, trên thân bắt đầu có thương tích.

“Giết, giết, giết!”

Cổ lộ chấn động, vô số sinh linh, cường giả ngoại đạo tràn vào, lại bị lực lượng bên này gắt gao chặn.

Vốn dĩ tràn ngập nguy hiểm, đột nhiên có quân Thiên Đình góp sức, lật ngược thế trận.

Số Chúa Tể nhiều hơn ngoại đạo, áp đảo toàn trường.

Oanh!

Đột nhiên, phía cuối cổ lộ, truyền đến một tiếng đại đạo oanh minh.

Song phương đang giao chiến theo bản năng nhìn qua, rồi lại há to mồm, nhìn thấy một tràng cảnh khiến tất cả suốt đời khó quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK