“Có chuyện?”
Mộc Phàm nhìn mấy người tới, lông mày nhíu lại, cảm giác hôm nay không lành.
Vị đệ đệ trên danh nghĩa này là một đứa con riêng bên ngoài của lão già hắn, không rõ lắm vì sao một năm trước đột nhiên một bước lên trời, tu vi tiến bộ vượt bậc, như uống lộn thuốc.
Nghe nói hiện tại hắn đã sắp bước vào Tôi thể cửu trọng, là một trong những học sinh trọng điểm được cao trung chú ý.
Lúc này tới đây, chắc chắn không có chuyện tốt.
Đang nghĩ ngợi, Mộc Hiên liền đi sát tới, nhẹ giọng nói: “Ca ca tốt của ta, trước kia không phải ngươi rất kiêu ngạo sao, hiện tại làm sao vậy, thật giống một con gà trống bại trận?”
“Đừng không phục, ngươi chính là cặn bã, Mộc gia có người thừa kế như ngươi, thật mất mặt.”
Từng câu từng chữ của Mộc Hiên như kim đâm vào lòng Mộc Phàm, hắn nhịn không được mà siết chặt bàn tay.
“A, như thế nào, ngươi muốn đánh ta?” Mộc Hiên tỏ vẻ khinh miệt, đưa mặt tới.
Hắn khinh thường nói: “Tới tới, ngươi đánh một cái thử xem, chỉ là một phế vật, cho ngươi đánh một quyền cũng có khả năng khiến tay ngươi nứt ra.”
Nghe xong lời này, Mộc Phàm lại bình tĩnh, nói rất đúng.
Căn cứ vào tu vi hiện tại của Mộc Hiên, ít nhất là Tôi thể bát trọng, thân thể giống như sắt thép, mình đánh một quyền cũng quá sức.
Huống hồ thân phận của mình bây giờ không bằng lúc trước, tự nhiên không thể tùy tiện ra tay, Mộc Hiên giờ là báu vật của Mộc gia đó.
“Nói đi, có chuyện gì?” Mộc Phàm bình tĩnh hỏi.
Chỉ thấy Mộc Hiên có vẻ thất vọng, Mộc Phàm không đánh hắn khiến hắn rất thất vọng, thật ra hắn hy vọng Mộc Phàm ra tay.
Sau đó có thể âm thầm đánh Mộc Phàm tàn phế, tuy rằng không thể giết chết nhưng làm có thể phế đi.
Dù sao cũng là Mộc Phàm ra tay trước, đáng tiếc, Mộc Phàm không hề ra tay, tự mình hiểu lấy, ra tay cũng chỉ là tự rước lấy nhục thôi.
“Hừ!” Mộc Hiên hừ lạnh, lui một bước.
Chỉ thấy một nam tử trung niên đi ra từ phía sau hắn, thân mặc đồ tây, cả người tản ra hơi thở mạnh mẽ, có mùi máu tươi đập vào mặt.
Mộc Phàm biết người này, là quản gia ngoại sự của Mộc gia, thân thủ lợi hại, thực lực cường đại, tu vi cụ thể thì hắn không biết.
“Đây là một phần thư quyết định của gia tộc, đại thiếu gia, lão gia phân phó chúng ta mang tới đây cho ngươi ký tên.”
Nam tử trung niên lấy ra một phần giấy tờ, ghi chú rõ quyết định của cao tầng Mộc gia.
Đồng tử Mộc Phàm co rụt lại, thấy một hàng chữ, rõ ràng là muốn tước đoạt thân phận người thừa kế của hắn.
“Nên tới vẫn phải tới.”
Nhìn thấy thứ này, Mộc Phàm âm thầm thở dài, chung quy vẫn tới.
Hắn đã sớm đoán được ngày này, tự nhiên không có chút xúc động, bởi vì hắn chính lài phế vật có thiên phú tu luyện cực kém.
Có thể giữ được thân phận người thừa kế cho tới hôm nay là do lão già kia không mở miệng, hiển nhiên hôm nay lão già trong nhà đã mở miệng.
Chính thức cướp đoạt thân phận người thừa kế của hắn.
“Ca ca của ta, người thừa kế cũ của Mộc gia, ký tên đi.”
Mộc Hiên cười lạnh nhìn Mộc Phàm, trong lòng cảm thấy vui sướng, giờ đây hắn sẽ trở thành người thừa kế Mộc gia.
Mộc Phàm không nói gì, lẳng lặng nhìn tờ giấy.
Có đóng dấu chứng minh của Khu thứ tám, không làm giả được.
“Đại thiếu gia, lần cuối cùng ta gọi ngài thế này, đây là ý của lão gia.”
Nam tử trung niên nhỏ giọng nói, nói xong, ánh mắt nhìn Mộc Phàm trở nên phức tạp, thở dài trong lòng.
Hắn suy nghĩ rồi tiếp tục nói: “Lão gia nói, ngươi ký tên là có thể đạt được một khoản phí dưỡng lão, cưới vợ sinh con, tương lai không lo đói khổ, an tâm làm phú ông.”
“Lão gia còn nói, tương lai nếu nhi nữ có thiên phú tu luyện cao, có thể quay về Mộc gia.”
Nói đến đây, nam tử trung niên không nói nữa, lẳng lặng nhìn Mộc Phàm, chờ đợi hắn ký tên.
Chỉ cần ký tên, Mộc Phàm sẽ không còn là người thừa kế nữa, không có tư cách kế thừa sản nghiệp khổng lồ của Mộc gia hiện tại.
“Ngươi còn do dự cái gì, nhanh ký tên đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người, thời gian của chúng ta đều rất quý giá.”
Mộc Hiên nhìn mà ngứa mắt, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Mộc Phàm.
Nhưng Mộc Phàm không để ý đến, mà hỏi lại: “Chung thúc, lão già tính cho ta bao nhiêu?”
Nam tử trung niên tên Mộc Chung, hắn sửng sốt đáp: “Lão gia nói chỉ cần ngươi ký tên là có thể nhận được một tỷ, để tương lai cưới vợ sinh con.”
“Còn trường học, nếu ngươi không thể hoàn thành khảo thí, chỉ có thể bị trường học khai trừ.”
Nghe đến đây, hai mắt Mộc Phàm sáng lên, hoàn toàn không nghe được gì nữa, chỉ nghe thấy hai chữ.
Một tỷ!
Một tỷ!
Lòng Mộc Phàm run lên, sao lão già keo kiệt kia sao lại hào phóng thế này, ký tên từ bỏ thân phận người thừa kế liền cho hắn một tỷ dưỡng lão, mặt trời mọc từ hướng Tây?
Phải biết rằng từ trước đến nay lão già chưa từng cho một chút tiền sinh hoạt, không nghĩ tới hôm nay lại cho hắn một tỷ.
“Ký tên đi, nhanh lên, ký tên là có thể được một tỷ dưỡng lão, về sau an tâm dưỡng lão là được rồi.”
Mộc Hiên kiêu căng, không kiên nhẫn nói.
Nếu không phải lão già quyết định, hắn cảm thấy không cần cho Mộc Phàm một đồng nào, bởi vì không đáng, một phế vật cần nhiều tiền dưỡng lão như vậy sao?
Nhưng đây là quyết định của lão già, không ai có thể sửa đổi, cũng không thể không cho, nếu không sẽ chọc giận lão.
Một tỷ, Mộc Hiên có chút đau lòng, bằng với lợi nhuận nửa năm của Mộc gia.
Hiện tại lại cho phế vật Mộc Phàm này, nói không đau lòng là giả, dù sao toàn bộ Mộc gia đều sẽ thuộc về hắn trong tương lai, tự nhiên phải đau rồi.
“Tiền đâu?” Mộc Phàm nhìn chằm chằm Mộc Chung, phớt lờ Mộc Hiên.
Mộc Hiên tức đến ngứa răng, hận không thể một quyền đánh nổ hắn nhưng không dám ra tay.
“Ở đây, mật mã là sinh nhật ngươi.” Mộc Chung lấy ra một tấm thẻ, bên trong có một tỷ, là thẻ vàng của ngân hàng tu chân Khu thứ tám.
Nhìn thấy tấm thẻ vàng này, hai mắt Mộc Phàm mở to, cực kỳ kích động.
Có tiền rồi, tới tận một tỷ.
Không nghĩ tới đang sầu lo vì không biết kiếm đâu ra tiền, đảo mắt liền có người đưa tới một tỷ.
Còn về thân phận người thừa kế của Mộc gia, Mộc Phàm chẳng thèm để ý, thứ này chỉ là ảo, lão già còn ở đó, đừng hòng thừa kế.
Theo Mộc Phàm biết, với tình trạng hiện tại của lão già, sống hai trăm năm cũng không thành vấn đề, còn muốn kế thừa gia sản, bị điên sao?
Nhưng có một tỷ thì khác, chỉ cần khởi động hệ thống, mình có thể gạt đi sỉ nhục, có được vô số đồ vật mà mình muốn.
“Ta ký!”
Mộc Phàm lạnh mặt, cầm lấy bút ký xoẹt xoẹt.
"Lấy thẻ tới!”
Ký xong rồi, Mộc Phàm vươn tay, lạnh lùng nhìn Mộc Chung.
“Từ từ!”
Đang lúc Mộc Chung muốn đưa, Mộc Hiên hô to.
Chỉ thấy hắn nhận lấy tấm thẻ, quơ quơ trước mặt Mộc Phàm, tỏ vẻ miệt thị.
“Như thế nào, ngươi muốn lấy sao?” Mộc Phàm lạnh nhạt nhìn hắn.
Mộc Hiên tắc lắc đầu: “Không không không, ta cũng không dám, đây là lão già chỉ định cho ngươi, ai đụng vào chính là muốn ăn đòn.”
“Vậy ngươi có ý gì?” Mộc Phàm nhíu mày.
Mộc Hiên cười, nụ cười lạnh lẽo, hắn lặng lẽ nói nhỏ bên tai Mộc Phàm.
“Ngươi còn nhớ hay không, ba năm trước đây, trên đường, ngươi kiêu căng quăng cho ta một ngàn đồng tiền, khi đó ta liền thề, một ngày nào đó sẽ trả hết lại cho ngươi.”
“Ba năm trước đây, có chuyện này?”
Mộc Phàm ngẩn người, hoàn toàn không có một chút ấn tượng, hình như mình có cho một tên ăn xin chút tiền, nhưng không nhớ rõ.
Mộc Hiên nói xong, nhẹ nhàng buông tay, thẻ vàng lạch cạch rơi trên mặt đất.
Nhìn thấy vậy, Mộc Phàm theo bản năng nhanh chóng nhào tới, nhặt lấy thẻ vàng, còn thổi thổi, cẩn thận lau, vẻ mặt kích động.
“Ha ha ha...” Mộc Hiên nhìn mà vui sướng, cất tiếng cười to.
“Mộc Phàm, ngươi chậm rãi hưởng thụ quãng đời còn lại đi, chúng ta đi.”
Nói xong, Mộc Hiên cười lớn xoay người, mang theo một đám bảo vệ rời đi.
Nhặt thẻ vàng lên, Mộc Phàm cũng cười, vui vẻ thì thầm.
Một tỷ, tới tay rồi.