“Kiếm tiền ở đâu a?”
Trên con đường trong sân trường học, Mộc Phàm buồn rầu cúi đầu bước đi.
Hắn móc móc hai túi ra, ben trong rỗng tuếch, không có một đồng lẻ, quá đáng thương.
Thật là một chút tiền làm khó anh hùng hảo hán, trước kia không cảm thấy gì, hiện tại mới phát hiện, nam nhân mà không có chút tiền thì không được.
“Nếu không, gọi điện thoại đòi tiền lão già?” Trong đầu Mộc Phàm xuất hiện ý nghĩ này nhưng hắn lập tức gạt bỏ.
Nói giỡn, từ khi xuyên qua tới giờ, Mộc Phàm không được lão già này quan tâm, thậm chí nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét phiền lòng.
Lão già kia rất vô tình, nghe nói ở bên ngoài có rất nhiều con riêng.
Mộc Phàm là người thừa kế chân chính của Mộc gia nhưng không gặp mặt lão già nhiều, còn không phải bởi vì từ nhỏ biểu hiện không có thiên phú tu luyện sao.
Đối với một người tu luyện trong thế giới này, không có thiên phú tu luyện là chuyện rất đáng sợ.
Cho nên từ nhỏ Mộc Phàm đã không được lão già quan tâm tới, dù chỉ là một chút ít.
Còn về mẫu thân, nghe nói sau khi sinh Mộc Phàm liền không còn nữa, do đó Mộc Phàm vẫn luôn sống trong trường học.
Nhưng nói như thế nào thì lão già vẫn cho hắn đến trường học, từ lúc học nhà trẻ, lão già kia liền không có quản đến hắn, thậm chí một không cho chút tiền.
Nói gì đến tình thương của phụ thân.
Mộc Phàm buồn rầu, lão già này vô tình, gần đây nghe nói có một đứa con trai riêng đột nhiên bộc lộ thiên phú rất cao, lập tức đột phá trở thành võ giả Tôi thể bát trọng.
Mộc Phàm càng không được người ta nhìn mặt, thậm chí có lời đồn trong gia tộc, sắp phế bỏ thân phận thừa kế của Mộc Phàm.
Mộc Phàm lại càng không thể kiếm được tiền từ lão già.
Còn tốt, hiện tại trường học miễn phí ăn ở, không bị đói chết, nếu không Mộc Phàm cũng hoài nghi bản thân có thể chết đói ở đầu đường hay không.
“Mau xem, đó không phải là Mộc Phàm lớp ba năm nhất sao?”
“Học sinh lưu ban ba năm!”
“Còn không phải sao!”
“Chính là hắn, nghe nói luyện Tôi thể quyền mươi năm mà không nhập môn.”
“Thật sự đủ phế.”
Trên đường đi có không ít học sinh, có rất nhiều tân sinh năm nhất, lão sinh năm hai, năm ba, đều chỉ chỉ trỏ trỏ Mộc Phàm, hắn thật sự là danh nhân trường học.
Ai kêu Mộc Phàm lưu ban ba năm, không có biện pháp nhập môn, không thể tăng cấp, chỉ có thể lưu ban.
Lúc này đã hoàn toàn nổi danh, đi đến đâu cũng có người nhận ra, người người chỉ chỉ trỏ trỏ, cười nhạo.
Mộc Phàm cũng quen rồi, mặt không đổi sắc, cúi đầu đi qua.
Phanh!
“Ai da!”
Đang nghĩ ngợi đột nhiên có một người lao ra, tốc độ quá nhanh khiến Mộc Phàm không kịp phản ứng mà đụng phải.
Mộc Phàm bị một lực lượng mạnh mẽ đẩy ngã nhào xuống đất, đầu váng mắt hoa, chảy cả máu mũi.
“A, thì ra là học sinh lưu ban Mộc Phàm.”
Mộc Phàm đang xoa đầu, nghe được giọng nói này liền ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một nam sinh cao lớn, từ trên cao nhìn xuống.
Mộc Phàm biết,nam sinh này, hắn là bạn học cùng ban lúc trước, tên Phong Nhất.
Vốn cùng cấp với Mộc Phàm nhưng hiện tại người ta là học sinh năm ba, còn Mộc Phàm vẫn lưu ban năm nhất.
Nghe nói Phong Nhất đã đột phá Tôi thể ngũ trọng, chỉ cần hoàn thành Tôi thể cửu trọng là có thể bắt đầu khảo nghiệm, để xem nên vào võ đạo cao trung, hay là tu chân cao trung.
Nhìn thấy hắn, Mộc Phàm nén đau bò dậy, còn chưa nói gì thì một tờ tiền trực tiếp bay tới.
Mộc Phàm theo bản năng tiếp lấy, cúi đầu nhìn, thế mà là tờ một trăm Nguyên tệ.
“Cho ngươi tiền thuốc, nhanh lăn đi, nhìn ngươi liền thấy khó chịu.”
Phong Nhất kiêu căng liếc mắt, vung tay xoay người rời đi, lưu lại mình Mộc Phàm cầm tờ tiền trong tay.
Đối với Phong Nhất, một câu nói của Mộc Phàm chưa chắc lọt tai hắn, thậm chí người ta căn bản không thèm để ý tới.
Nhìn chằm chằm tờ tiền trong tay, hai mắt hắn sáng rực.
Đinh!
“Phát hiện vật nạp phí, xin hỏi ký chủ có lập tức nạp phí hay không?”
Trong đầu vang tiếng hệ thống, Mộc Phàm nghe mà kích động, có tiền, có thể hoàn toàn khởi động hệ thống.
Nhưng hắn lại có chút chần chờ, có nên dùng một trăm Nguyên tệ này để nạp khởi động hệ thống hay không.
Hệ thống có nói, nạp lần đầu càng nhiều, khen thưởng càng tốt.
“Hệ thống, ngươi nói nạp càng nhiều khen thưởng càng tốt, rốt cuộc có khen thưởng gì?” Mộc Phàm tò mò hỏi.
“Ký chủ lý giải chính xác, lần đầu nạp càng nhiều, khen thưởng càng tốt, xin hỏi ký chủ có nạp phí hay không?”
Nghe hệ thống trả lời, Mộc Phàm đã nắm chắc.
Một trăm Nguyên tệ thì có thể được thứ gì tốt chứ, từ từ, dù sao vẫn còn mười một tiếng đồng hồ nữa.
Nghĩ như vậy, Mộc Phàm yên tâm nhét tờ một trăm Nguyên tệ vào túi.
Không kiếm thêm được cũng có một trăm Nguyên tệ đề phòng.
Nếu có thể kiếm được nhiều tiền hơn trong mười hai tiếng đồng hồ thì càng tốt.
“Đáng thương quá!”
“Ngươi nhìn kìa, vì một trăm Nguyên tệ, thế mà không rên một tiếng.”
“Thân phận người thừa kế Mộc gia chắc chắn sẽ bị tước đoạt.”
Tiếng nghị luận của không ít người truyền đến, ánh mắt khi nhìn Mộc Phàm đều có vẻ khinh thường, cảm giác như nhìn hắn thêm một chút cũng bị hạ thấp theo.
Mộc Phàm cũng không để ý, lau máu, trong mắt có tia sáng, là một tia sáng hy vọng về tương lai.
Không sai, hiện tại hắn nghèo túng, nhưng có hệ thống, ai dám nói tương lai hắn không thể quật khởi?
Trong túi có một trăm Nguyên tệ, là tiền thuốc Phong Nhất cho hắn, mũi bị chảy máu vốn rất đau, hiện tại lại không thấy đau nữa.
Nói như thế nào thì trong túi đã có một trăm rồi, chỉ cần ở trong thời gian quy định hoàn thành nạp lần đầu sẽ khởi động hệ thống, mở ra trang mới.
“Đi đâu để kiếm thêm tiền đây?”
Lúc này, trong đầu Mộc Phàm toàn là suy nghĩ về tiền, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác lạ cùng lời nói của những người chung quanh.
Với hắn mà nói, nạp lần đầu khởi động hệ thống mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, những thứ khác đều dẹp sang một bên.
Mộc Phàm lặng yên suy nghĩ, hoàn toàn không thấy mấy người xung quanh đã lùi xa, mỗi người đều nhìn về phía cổng trường, vẻ mặt như sắp có kịch hay để xem.
“Mọi người mau nhìn!”
“Là thiên tài sơ trung, Mộc Hiên.”
“Có trò hay xem rồi.”
Có bạn học nhỏ giọng nghị luận, nhìn Mộc Phàm bằng ánh mắt thương hại.
“Hả?”
Tiếp tục đi tới, nhận thấy được có điều khác thường phía trước, Mộc Phàm ngẩng đầu lên.
Đúng lúc nhìn thấy từ cổng trường có một đám bảo vệ che một thiếu niên đi tới, thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, trông rất kiêu ngạo.
Người này đúng là Mộc Hiên.
Hắn chính là một đứa con riêng của lão già Mộc Phàm, hiện tại lại trở thành người được quan tâm nhất trong Mộc gia.
Không biết gần đây tên này ăn trúng thứ gì, thế mà một bước lên trời.
Mộc Phàm thấy đám người đi tới, ánh mắt nhíu lại, thầm than một tiếng, người tới không có ý tốt.
“Chào ca ca tốt của ta, đã lâu không thấy, xem ra ngươi không có một chút tiến bộ nha.”
Mộc Hiên tới gần, vẻ mặt kiêu ngạo và khinh thường.
Hắn gần như nhìn xuống Mộc Phàm, ánh mắt đầy sự lạnh lẽo và cao ngạo, đã từng là thiếu gia Mộc gia cao cao tại thượng, hiện tại lại thành bộ dạng này sao?