Dịch: LapTran ------ Vèo! Dưới bầu trời đỏ sậm, một bóng người nhanh chóng vút qua, bỗng nhiên ngừng lại đứng trên một cây cột nham thạch đứt gãy. Người tới đúng là Mộc Phàm. “Kỳ quái, người đâu mất rồi?” Mộc Phàm kinh ngạc nhìn bốn phía, không phát hiện đám người Nặc Á, một người cũng không. Hắn truy theo hơi thở tìm tới đây, nhưng lại không phát hiện các nàng, hơn nữa sau khi đi vào nơi này thì hơi thở lưu lại càng ngày càng yếu, thậm chí biến mất không thấy. “Chẳng lẽ đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.