Dịch: LapTran ------ Trên hoang mạc, hai người một trước một sau đi tới. Phí Triển đi đằng sau, chống một cây gậy gỗ khập khiễng đi tới, sắc mặt rất kém cỏi, tâm tình có chút hậm hực. Vừa rồi hắn đã xoay một trăm vạn cho Mộc Phàm, trong lòng đang đau đây, khoản tiền này chính là tiền tiêu vặt suốt một năm của hắn đó, chớp mắt liền không còn. Nhưng hiện tại bị thương, một mình không tiện hành động, chắc chắn là không có biện pháp thông qua khảo hạch, cần dựa vào người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.