“Ngươi cho rằng chúng ta dựa vào cái gì mà chém chết hết Chí Tôn này đến Chí Tôn khác, đứng trên tuyệt đỉnh vạn giới?” “Thiên tư của ngươi khiến cho người ta rung động, là phúc của Nhân tộc ta, nhưng đáng tiếc rất kiêu ngạo, còn cần phải rèn giũa.” “Ngọc không mài sao sáng!” Chu Kiếm Hoa vẫn bình tĩnh nói, không hề có chút tức giận nào cả, ánh mắt của hắn nhìn Lữ Bố ngược lại mang theo một chút tán thưởng. Thiên phú như thế là chuyện hắn chưa từng nghe chưa hề...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.