Châu lệnh trầm mặc, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn, mái tóc đen chợt thành trắng tuyết, nếp nhăn khắp mặt, cơ thể bỗng chốc khom xuống… Trên mặt mấy tướng lĩnh phía sau đầy nước mắt. Thành Hòa Châu bảo vệ cả đời nay lại bị bọn họ bỏ rơi! Nhưng không bỏ thì có thể thế nào? Bọn họ nhìn từng binh sĩ đầy mịt mờ và sống động, chẳng lẽ lấy tính mạng những binh sĩ này để chất đầy chiến trường vô nghĩa này sao? Hễ có hy vọng, bọn họ sẽ không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.