Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do nói quá nhiều, lão gia Văn Nhân Đình rất nhanh liền có vẻ mệt mỏi, Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt đưa lão trở về phòng nghỉ ngơi.

Văn Nhân Chiếu giống như là cũng ý thức được mình vừa rồi nói sai rồi, đợi đến khi Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt xuống lầu, hắn đã biến mất không thấy tung tích.

Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở phòng khách, nhìn khuôn mặt gầy rõ đi của nàng, hỏi: "Gần đây có tính toán gì không?"

" Kết thúc công việc". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Mặc dù đã đồng ý thỉnh cầu nghị hòa của Tần gia, nhưng công việc kết thúc sau đó vẫn vô cùng quan trọng. May là Văn Nhân Mục Nguyệt cho tới nay cũng không phải là một BOSS lớn cần cù, hơn nữa bây giờ Mã Duyệt cũng trở về rồi, cho nên công việc của nàng giảm nhiều, cũng không khổ cực nữa.

"Sau khi kết thúc thì sao?" Tần Lạc nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời câu hỏi của Tần Lạc, mà bắt đầu nói cho hắn về hình thái ba đại gia tộc lúc này, nói: "Trải qua lần này, nguyên khí Tần gia tổn thương nặng nề. Nếu như không có cơ hội, có thể trong vòng năm mươi năm không có cách gì khôi phục nguyên khí... Đương nhiên, Bạch gia cùng Văn Nhân gia cũng sẽ không cho nó cơ hội quật khởi lần nữa. Bây giờ, có thể mang đến uy hiếp cho nhà Văn Nhân chỉ có Bạch gia. Bạch gia là người thắng lớn trong đại chiến ba nhà lần này, thực lực bành trướng vô cùng... Có điều, bọn họ muốn tiêu hóa thắng lợi lần này cũng phải cần một khoảng thời gian. Cho nên, trong khoảng thời gian này tôi sẽ rất nhàn rỗi".

"Vậy dùng khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt". Tần Lạc nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Lạc sáng quắc.

Tần Lạc sờ sờ mũi, nghi hoặc hỏi: "Em nhìn anh làm gì?"

Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời, vẫn giữ tư thế trước đó, ánh mắt nhiệt tình trước đó.

" Trên mặt của anh có gì bẩn?" Tần Lạc hỏi.

"Anh đáp ứng em". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Đáp ứng em cái gì?" Tần Lạc thêm mờ mịt.

" Không có gì". Văn Nhân Mục Nguyệt quay mặt ra nhìn trúc tía ngoài cửa sổ. Có lẽ hắn chỉ là thuận miệng nói một chút, mình cần gì phải để ý như vậy?

"Em nói dối". Tần Lạc tức giận nói. "Anh rõ ràng đáp ứng muốn dẫn em đi du lịch, muốn dẫn em đi Sanya ngắm biển, đi Vân Điền săn gấu, đi Thiên Tiệm khiêu chiến cực hạn loài người... sao em có thể nói không có gì chứ?"

Đôi mắt Văn Nhân Mục Nguyệt lóe tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm Tần Lạc trong chốc lát, nói: "Người xấu".

Trái tim Tần Lạc run mạnh lên, giống như nghe được thanh âm vỡ vụn gì đó.

--------

--------

Thương hội liên hợp thế giới hàng năm một lần theo thường lệ tổ chức ở cao ốc Đế Hào, quan viên chánh phủ, thương nhân buôn bán đứng đầu kim tự tháp Trung Quốc, người thừa kế gia tộc đời thứ ba đời thứ hai, người phụ trách khóa quốc tập đoàn Châu Á, còn có một số ngôi sao nổi tiếng được mời tham gia, ánh sao sáng chói, đại bài tụ tập.

Mấy người đàn ông mặc vest hoặc là áo bành tô bưng ly rượu thoải mái sướng ẩm, ăn uống linh đình, mấy cô gái mặc lễ đeo đủ trang sức xa xỉ đi xuyên đám người, nơi đi qua để lại một làn gió thơm cùng một bóng lưng động lòng người. Người trẻ tuổi đều có vũ đài của mình, tụ tập tốp năm tốp ba trao đổi chủ đề thuộc về chính bọn nó.

Đây là một lần thịnh hội, cũng là một vũ đài thể hiện năng lực, sức quyến rũ, làm quen kím nhân mạch.

Người quản lý thương hội lần này là Bạch gia Bạch Phá Cục, cho nên, khách vào đây cổ vũ cũng đặc biệt nhiều hơn một chút.

Hai nhà Tần Bạch hợp chiến gia tộc Văn Nhân, Tần gia trúng kế suy tàn, Tần Túng Hoành được xưng là trí công một trong tam kiệt Yến Kinh nhảy lầu bỏ mình, kết cục làm cho người ta tiếc hận không thôi. Còn Bạch Phá Cục chém ngược một đao, lúc bại cục đã định, đột nhiên từ phía sau lưng cắn nuốt sản nghiệp cùng tài chính du động của Tần gia mãnh liệt... Có thể nói, Bạch gia là người được lợi lớn nhất trong đại chiến ba nhà Tần Bạch Văn Nhân.

Bây giờ, nếu xếp vị trí ba đại gia tộc, Bạch gia hoàn toàn xứng đáng xếp vào vị trí số 1, gia tộc Văn Nhân trong cuộc chiến này giai đoạn đầu tổn hại nhỏ, giai đoạn sau kiếm lớn, xếp vị thứ hai, Tần gia... Tần gia là một khối thịt béo lớn, Bạch gia cùng gia tộc Văn Nhân nuôi mập, thực lực tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.

Nghe nói, nếu không phải là Tần gia tự mình ra mặt tìm Văn Nhân Mục Nguyệt đầu hàng nghị hòa, chỉ sợ Tần gia bị gia tộc Văn Nhân và Bạch gia hoàn toàn xé thành mảnh nhỏ, cắn nuốt ngay cả cặn cũng không chừa.

Đối mặt một quái vật khổng lồ như Bạch gia, ai dám không đếm xỉa thiệp mời bọn họ?

Cho nên, thương hội lần này đặc biệt náo nhiệt hơn mấy kỳ trước một chút.

Mặc dù mọi người trao đổi vô cùng nhiệt tình, nhưng tất cả mọi người hữu ý vô ý đều liếc về phía cửa chính.

Diễn viên chân chính tối nay, Bạch gia Bạch Phá Cục còn chưa tới mà.

Đúng lúc này, đám người xôn xao một trận.

Vô số người tuôn ra cửa lớn, muốn cùng Bạch Phá Cục tới bắt tay thân mật.

Bạch Phá Cục thân hình cao lớn, mặc vest đen oai hùng bất phàm, gương mặt góc cạnh, ánh mắt hiền hòa, mang trên mặt nụ cười thân thiện, nhưng mà ai thấy hắn đều cảm thấy nguy hiểm. Hắn là tổ hợp của hồ ly và mãnh hổ, là một thể tổng hợp mâu thuẫn nhưng cực kỳ có sức hấp dẫn.

Thấy hắn ở dưới sự vây quanh của đám người long hành hổ bộ đi tới, trong mắt không ít cô gái ở đây lộ ra vẻ mê say.

Đàn ông thích chinh phục phụ nữ khó có thể chinh phục, phụ nữ sao không muốn chinh phục một con mãnh hổ chứ?

Cuồng vọng, kiêu căng, cô độc, toàn thân đều tản mát ra khí tức nguy hiểm...

Rất hiển nhiên, những điều kiện này của Bạch Phá Cục đều phù hợp yêu cầu của các nàng.

Bạch Phá Cục vừa đi vừa nhiệt tình bắt tay chào hỏi khách hai bên, hắn cũng đồng dạng có trí nhớ vô cùng tốt. Phảng phất có thể nhớ kỹ tên mỗi vị khách. Có khách lần đầu gặp sau khi tự giới thiệu, hắn cũng sẽ rất lễ phép mà trò chuyện với người ta...

Tất cả mọi người ngạc nhiên phát hiện, Bạch Phá Cục thay đổi.

Người điên trước kia không hề điên nữa, hắn biến thành... Biến thành Tần Túng Hoành.

Nghĩ tới loại nguyên nhân thay đổi cực lớn này, không ít người đáy lòng bắt đầu bốc lên khí lạnh.

Tần Túng Hoành thông minh, toàn bộ thế giới đều biết. Cho nên, toàn bộ thế giới đều đề phòng hắn.

Bạch Phá Cục thông minh, chỉ có hắn tự mình biết. Tương phản, bởi vì hắn nhất quán xây dựng hình tượng cuồng vọng không kềm chế được, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác bá đạo thẳng thắn, khiến người ta tự sinh lòng hảo cảm.

Bây giờ, bản tính hắn bộc lộ rồi sao?

"Trương lý sự trưởng, chào anh, rất vinh hạnh có thể thấy anh ở trên thương hội..."

"Lý đổng sự, chúng ta đã lâu không cùng đi uống rượu rồi nhỉ? Trong nhà tôi còn mấy bình Mao Đài, tì nữa chúng ta giải quyết chúng đi?"

"Thái tiểu thư, chuyện cô nói tôi vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng đó. Cô không phải muốn đi săn gấu sao? Được, lần sau đi xa tính cô một suất..."

------

Bạch Phá Cục trò chuyện cả đám, thoạt nhìn rất thành thục.

Đúng lúc này, trợ thủ ở bên tai Bạch Phá Cục nhỏ giọng nói câu gì đó.

Bạch Phá Cục nhẹ gật đầu, vỗ tay ý bảo mọi người im lặng, nói: "Các vị bằng hữu, các vị bằng hữu... xin im lặng. Bây giờ, có một vị khách quý đến đây, mọi người cùng tôi ra đón được không?"

Khách mà ngay cả Bạch Phá Cục cũng phải ra cửa đón, vậy phải tôn quý tới mức nào? Vì vậy, cả đám đi theo sau hắn tới cửa lớn.

Khi nói chuyện, liền thấy một cô gái xinh đẹp như nữ thần, cao quý như nữ vương đi vào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lễ phục dạ hội màu trắng, ngực đeo một dây chuyền lập loè óng ánh. Tóc được vấn lên, không có cài bất cứ trang sức gì. Cái cổ thon dài lộ ở dưới ánh đèn, lấp lánh lung linh lại gợi cảm mười phần.

Màu tô điểm duy nhất toàn thên chính là một đóa hoa hồng xinh đẹp trên cổ tay, phảng phất như chính là một bộ phận cơ thể nàng, chói mắt mà lại không dìm chủ.

Đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, Văn Nhân Mục Nguyệt.

" Hóa ra là ra đón Văn Nhân Mục Nguyệt".

"Oa, quả nhiên là tuyệt sắc đại mỹ nữ, thật xinh đẹp nha..."

"Người đàn ông kia là ai? Giống dế chũi thế..."

-------

Tần Lạc mặc trường bào màu đen, khăn tròn vải bố, thần thái phần chấn, giống dễ chũi thoạt nhìn vô cùng hưng phấn, nhìn trái nhìn phải, cảm giác mình quả nhiên là người đàn ông đẹp trai toàn trường. Nếu không, sao bọn họ đều nhìn chằm chằm mặt mình như vậy?

Hâm mộ, đố kỵ, mê say, tự ti...

"Ơ, kẻ ngốc kia sao nhìn mình hung dữ vậy?"

Văn Nhân Mục Nguyệt ôm cánh tay Tần Lạc ngẩng đầu lên mặt không chút thay đổi mà đi tới, nhỏ giọng nói: "Không nên ngắm loạn".

"Anh không ngắm loạn. Đều là bọn họ ngắm anh". Tần Lạc giải thích. "Bạch Phá Cục tới".

Kể từ khi ba nhà Tần gia, Bạch gia, Văn Nhân gia bắt đầu đại chiến, Tần Lạc hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp được Bạch Phá Cục.

Khi nói chuyện, Bạch Phá Cục đã dẫn một đám người đi tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, cười ha hả nói: "Mục Nguyệt, cô đã hai năm không tham gia thương hội nhỉ? Dù thế nào, tối nay đều phải uống hai chén".

"Tôi không uống rượu ". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Không sao". Bạch Phá Cục không thèm để ý chút nào, ánh mắt chuyển hướng Tần Lạc, nói: "Tối nay sao bảo cô cụng rượu được? Đem mặt mũi bọn đàn ông tụi tôi đặt ở chỗ nào? Tần Lạc không phải là tới đây rồi à, hai anh em chúng ta cố thân cận..."

"Vẫn là không nên quá thân cận thì hơn nhỉ?" Tần Lạc lộ vẻ khó xử nói. "Ai thân cận với anh, người đó sẽ gặp xui xẻo".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK