Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi khi Tần Lạc muốn cho Lạc Sân đổ cơn bệnh nặng, sau đó hắn sẽ dùng châm thứ năm của <Thái Ất Thần Châm> tiến vào khu vực não của bà xem trong đầu bà rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.

Cùng với việc tiếp xúc với phụ nữ ngày càng nhiều, Tần Lạc cảm thấy mình ngày càng hiểu về họ hơn.

Ít nhất thì hắn cũng rất hiểu về mấy người như Lâm Hoán Khê, Vương Cửu Cửu, Ly và cả những người khác nữa.

Nhưng hắn không tài nào đoán được Văn Nhân Mục Nguyệt, Lệ Khuynh Thành và người đàn bà tên Lạc Sân này đang nghĩ gì.

Đặc biệt là Lạc Sân. Bà ta luôn xuất hiện đột ngột ở khắp mọi nơi được, không biết rốt cuộc là bà ta muốn gì và mục đích của bà ta là gì, thậm chí Tần Lạc cũng không phân biệt rõ được bà ta là địch hay là bạn nữa.

Bạn?

Có một người tên là Hoàng Thiên Trọng tồn tại thì bọn họ khó trở thành bạn được.

Địch ư?

Cái này thì lại càng khó nói. Làm gì có kẻ địch nào lại thân thiết, mập mờ thế này?

Nhưng điều khiến cho Tần Lạc kinh hãi hơn, đó là hắn không hề ghét bà ta.

Tần Lạc là một người khá là lễ phép, nếu người ta chủ động chào hắn, thì hắn cũng không thể không đáp lời lại.

Tần Lạc cười nói: "Đúng vậy, dì cũng đến đây dùng bữa sao?"

"Ừm. Tương gan ngỗng ở đây rất chính tông." Lạc Sân cười nói.

"Thế thì không làm phiền dì nữa." Tần Lạc chủ động mở miệng tiễn khách, hy vọng Lạc Sân mau chóng rời đi.

Nói thực thì, Trương Nghi Y ngồi ở đây luôn làm cho hắn có một cảm giác bất an. Giống như … giống như là vợ ngồi ngay cạnh nhưng lại có bồ cứ lượn qua lượn lại trước mắt vậy.

Lạc Sân đưa ánh mắt xinh đẹp của mình liếc nhìn Trương Nghi Y một cái, khẽ mím môi cười nói: "Không phiền gì đâu. Dù sao thì ăn cơm cũng không phải là việc gì lớn lao cả, có người nói chuyện cũng tốt mà. À đúng rồi, cảm ơn cậu lần trước đã cho tôi mượn áo nhé. Chiếc áo đó tôi chẳng may làm bẩn rồi, mấy hôm nữa tôi sẽ mua cái mới rồi gửi đến cho cậu."

Nghe thấy Lạc Sân nói vậy thì Tần Lạc biết là sự việc bắt đầu đi theo hướng xấu rồi, cười khổ nói: "Không cần phải khách khí như thế đâu. Cháu vẫn còn áo mặc, không cần phải mua nữa làm gì."

"Làm vậy làm sao được? Phải biết trả ơn người đã cưu mang giúp đỡ mình chứ. Tôi mượn áo của cậu, còn chưa cảm ơn thì thôi, đã thế lại làm bẩn áo của cậu nữa, cái áo này nói thế nào thì cũng mua cái mới."

Từ sau khi Lạc Sân xuất hiện ở đây, thì tầm nhìn của Trương Nghi Y mặc dù vẫn dừng lại ở anh chàng đầu bếp đẹp trai người Pháp, nhưng hai tai bà đã sớm dựng đứng hết cả lên từ bao giờ rồi.

Khi nghe thấy Lạc Sân nói là mượn áo của Tần Lạc, thì bất giác bà quay luôn đầu về phía này.

"Áo gì thế?"

"Vị này là?" Lạc Sân mỉm cười nhìn Tần Lạc hỏi với vẻ khó hiểu.

"Đây là …." Tần Lạc nhìn Trương Nghi Y, không biết bà có đồng ý cho mình giới thiệu bà là mẹ vợ mình không nữa.

"Tôi là mẹ của bạn gái cậu ấy." Trương Nghi Y nói. "Tần Lạc sao lại cho cô mượn áo thế?"

"Ô, chị hai à, xin chị đừng hiểu lầm, thực ra thì chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, áo của em bị cành cây kéo rách mất, nên Tần Lạc đã cởi áo ngoài ra cho em mượn để che lại ấy mà." Lạc Sân ngây ngô nói.

"Chị hai?" Trương Nghi Y điên lên. Cả đời bà hận nhất ba điều, một là người khác nói bà lớn tuổi, hai là người khác nói bà da đen, ba là người ta nói bà … giả nai.

Người nào phạm phải ba điều cấm kỵ này thì đều phải nghiền nát thành bã mới thôi. Dù đó có là con gái ruột của bà cũng không phải là ngoại lệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vậy mà bây giờ người đàn bà này lại phạm phải sát giới, thế thì Trương Nghi Y làm sao có thể để yên được đây?

Trương Nghi Y mặc dù vẫn tủm tỉm nhìn Lạc Sân cười, nhưng trong mắt thì lại tràn đầy sát khí: "Bà cô già, bà gọi ai là chị hai đây? Tôi có quen bà đâu?"

Bà cô già?

Tần Lạc đang cúi gầm mặt xuống uống nước, hắn muốn né tránh để khỏi bị lôi kéo vào trận chiến này, nhưng khi nghe Trương Nghi Y nói vậy thì phụt hết cả nước trong miệng mình ra, không ít nước bắn thẳng vào bộ ngực trắng muốt của Trương Nghi Y.

Lạc Sân có vẻ hứng thú nhìn Trương Nghi Y một cái, nói: "Ha ha, vị chị hai này cũng thú vị thật đấy. Vừa rồi chị không phải nói rằng con gái của chị là bạn gái của Tần Lạc ư? Tần Lạc bây giờ cũng hơn hai mươi tuổi rồi? Tôi gọi chị là chị hai thì cũng có gì là không nên không phải chứ?"

"Con gái tôi là bạn gái của Tần Lạc thì liên quan gì đến việc bà gọi tôi là chị hai? Tần Lạc hơn hai mươi tuổi thì liên quan gì đến việc bà gọi tôi là chị hai? Thế nhỡ bà là bà nội của Tần Lạc thì sao? Lẽ nào như thế bà cũng gọi tôi là chị hai ư?"

"Tôi không phải là bà nội của Tần Lạc. Con trai tôi là bạn tốt của cậu ấy. Tôi phải là bậc dì của cậu ấy mới đúng."

"Thế nhỡ bà bốn, năm mươi tuổi mới sinh con trai thì sao? Tôi sinh con sớm, chắc chắn là trẻ hơn bà rồi." Trương Nghi Y không chịu buông tha.

"Ồ vậy sao." Lạc Sân cười nói. "Chị bao nhiêu tuổi thì sinh con vậy?"

"Bà bao nhiêu tuổi thì sinh con?"

"Tôi hai mươi lăm tuổi đã có con rồi." Lạc Sân nói.

Trương Nghi Y đập bàn đánh bốp, cười lớn nói: "Tôi đã nói là tôi sớm hơn bà mà, tôi hai mươi hai tuổi đã có con rồi."

"Chị chắc là hai mươi hai tuổi chứ?"

"Tất nhiên rồi." Trương Nghi Y đắc ý nói.

"Ồ, hình như là tôi nhớ nhầm. Tôi hai mươi mốt tuổi đã có con rồi." Lạc Sân cười ha hả nói.

Trương Nghi Y sửng sốt, không ngờ người đàn bà này lại dám chơi xỏ mình, liền hứ lên một tiếng nói: "Tôi hình như cũng nhớ nhầm. Tôi nhớ là khi mười chín tuổi thì đã sinh con rồi."

"Thế thì đúng là sớm hơn tôi." Lạc Sân cuối cùng cũng nhận thua nói. "Mười chín tuổi đã có con rồi thì chắc phải chịu một áp lực lớn lắm nhỉ?"

"Hai mấy tuổi đã là góa phụ thì chắc cũng không dễ dàng gì?" Trương Nghi Y cũng không chịu kém.

Ánh mắt của Lạc Sân bỗng trở nên sắc lạnh, nói: "Vương phu nhân, nếu đã là người quen rồi thi hà tất phải giả bộ là người qua đường như thế làm gì?"

"Bà Hoàng, bà làm bộ không nhận ra tôi, thế chẳng lẽ tôi phải chủ động chạy đến trước mặt bà để hỏi han à?"

"Đi mời mọc chi bằng ngẫu nhiên gặp mặt. Khó khăn lắm mới gặp được bạn lâu năm, hay chúng ta cùng ăn một bữa với nhau nhé? Vương phu nhân sẽ nể mặt chứ?"

"Dù gì tôi cũng sẽ không thanh toán đâu." Trương Nghi Y nói.

"Làm gì có chuyện lại đến lượt hai người già chúng ta phải thanh toán chứ? Ở đây không phải là có người bề dưới đó sao?"

Tần Lạc nuốt ực miếng nước chanh trong miệng một cái, vội vàng nói: "Đúng đúng, để cháu thanh toán, để cháu thanh toán."

"Đấy chị xem. Người trẻ tuổi lúc nào mà chẳng để ý đến thể diện. Nếu chúng ta cứ tranh nhau trả tiền thì lại thành không tôn trọng bọn họ." Lạc Sân đưa ánh mắt nhìn long lanh đầy quyến rũ của mình về phía Tần Lạc, khen ngợi nói.

"À đúng rồi. Tôi đang tò mò muốn biết, tuổi tác hai người cách nhau nhiều như vậy, sao lại mượn áo của con rể tôi làm gì?" Trương Nghi Y để cho Lạc Sân ở lại là có dụng ý của riêng mình, bà chuẩn bị hỏi cho rõ ngọn ngành mới chịu thôi.

Còn việc Lạc Sân chủ động muốn ở lại đây cũng là có một dụng ý khác.

"Lúc đó tôi cũng không có cách nào khác. Chúng tôi đi ra cùng nhau, trên đường đi không còn ai khác. Tôi chẳng may bị ngã, cậu ấy cũng ngã theo luôn, chị cũng biết rồi đấy, quần áo của phụ nữ rất mỏng manh. Lúc đó may mà cậu ấy có ở đó, nếu không thì tôi không biết phải làm sao cho phải nữa."

Những lời của Lạc Sân nói hoàn toàn là sự thật, gần như là không có bất kỳ một lời nào gọi là thêm mắm dặm muối cả, thậm chí có những tình tiết kịch tính khác, như việc mình đánh vào mông bà ấy thì bà ấy không hề nói ra.

Nhưng trong tình cảnh này mà bà ấy nói ra những thứ đó ngay trước mặt Trương Nghi Y thì sẽ khiến cho người ta nghĩ gì đây?

Quả nhiên, ánh mắt Trương Nghi Y nhìn Tần Lạc đã có những thay đổi.

"Không sai. Cậu con rể này của tôi à, chẳng có sở trường gì ngoài việc đối xử với người khác hết sức nhiệt tình. Hờ hờ, nó không làm gì chị chứ?"

"Làm gì có chuyện đó? Cậu ấy cõng tôi đến cổng thì quay lại luôn." Lạc Sân vội vàng giải thích thay cho Tần Lạc.

Cõng?

Nghe đến từ này, thì lửa giận trong người Trương Nghi Y trào dâng.

"Ái chà, đã cõng rồi cơ đấy."

"Vâng." Lạc Sân nói. "Chân của tôi lúc đó bị trật khớp, căn bản là không thể đi lại bình thường được, vì vậy nên chỉ có thể phiền Tần Lạc cõng giúp một đoạn đường."

Uỵch!

Chân của Tần Lạc bị trúng một cước.

Uỵch!

Đùi của Tần Lạc lại bị trúng thêm một cước.

Uỵch!

Tần Lạc cảm thấy hết sức kỳ lạ, hắn rõ ràng nghe thấy tiến uỵch vang lên, vậy mà chân hắn không cảm thấy đau đớn gì như hai lần trước.

Hắn khẽ liếc sang bên cạnh thì thấy mặt của Lạc Sân tái nhợt đi.

Trương Nghi Y giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi nhé. Tôi vốn định đá tên tiểu tử Tần Lạc này cơ, không ngờ nó lại dám né, tôi không phải là cố ý đâu. Thật sự là không cố ý."

Tần Lạc dám dùng nhân phẩm, dùng cả sự nghiệp Trung y cao cả của mình để cam đoan rằng, Trương Nghi Y cố ý làm vậy.

Hắn rất muốn hét lên một tiếng "cháu không né", nhưng nghĩ đến hậu quả của việc làm này thì cuối cùng hắn cũng quyết định cắn răng chịu đựng.

Lạc Sân cố gắng kiềm chế cơ đau đớn ở chân lại, cười nhạt nói: "Công phu của Vương phu nhân thật thâm hậu."

"Thường thôi, thường thôi." Trương Nghi Y ngại ngùng nói. "Ngày thường không có việc gì thì cũng chỉ là làm đẹp hay luyện yoga gì đó thôi."

"Đột nhiên nhớ ra là tôi có một số việc phải làm, tôi xin phép về trước nhé. Bữa cơm này của Vương phu nhân tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, một ngày nào đó nhất định sẽ mời lại." Lạc Sân đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trương Nghi Y tức điên lên, bà đẩy chiếc ghế ra đứng thẳng người dậy chỉ vào mặt Lạc Sân chửi: "Họ Lạc kia, bà đang uy hiếp ai thế? Bà có gì là ghê gớm chứ? Mọi người đều là dựa vào đàn ông mà có miếng ăn, người đàn ông mà chúng tôi dựa vào đúng là có mảnh khảnh một chút, nhưng bà dựa vào nhiều đàn ông hơn thì có thể diễu võ dương oai được à?"

"Trương Nghi Y tôi đây sẽ đứng luôn ở đây. Tôi đợi bà, đợi bà một giờ đồng hồ. Bà không phải muốn báo thù tôi sao? Nào tới luôn đi. Hôm nay để tôi xem xem bà có thể làm gì được tôi nào?"

"Nếu bà đạp tôi thì tôi sẽ cho bà hai cái bạt tai ngay bây giờ. Vậy bây giờ tôi đạp bà, tôi đang đợi bà đến cho tôi bạt tai đây."

"Sao? Như thế có phải là ỷ thế hiếp người không?" Lạc Sân cố gắng nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn xông về phía trước liều mạng một phen.

"Tôi ỷ thế hiếp người đấy, thì làm sao nào?" Trương Nghi Y giống như một con hổ cái sát khí đằng đằng nói. "Con mẹ đứa nào dựa vào nước mắt để ức hiếp người khác chứ? Lạc Sân, nể mặt quen biết tôi nhắc nhở bà một câu, không có bản lĩnh thì đừng có đi làm những việc không thể hoàn thành nổi, không thiếu ăn, không thiếu mặc thì đừng có mà nhảy ra tự làm xấu mặt mình như thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK