Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Cửu Cửu ra tay rất gọn gàng, từ lúc ra tay đến khi chấm dứt đều hoàn thành trong nháy mắt. Nói cách khác, đợi đến khi Tần Lạc từ trạng thái khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy rõ ràng mọi việc thì, Lý Thanh Ương mặt mày đã bầm dập.

Vương Cửu Cửu hình như cảm giác được mình tay mình sau khi đánh người có chút bẩn, liền mở vòi nước kì cọ, rồi lấy khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ.

Quả thật. Ngón tay của nàng rất đẹp. Tinh tế, trắng nõn, vô cùng đều đặn.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tần Lạc đang nhìn mình, nàng liền ngượng ngùng cười , làm ra vẻ như một cô gái ngoan:"Kỳ thật, em bình thường không thích đánh nhau với người khác."

"Tôi biết rồi." Tần Lạc mờ mịt nói. Nàng vừa rồi đánh ra hai chiêu kia, sợ là đã học võ thuật nhiều năm rồi.

"Thầy Tần, chúng ta đi thôi. Tiểu Hoa bọn họ còn đang chờ đấy." Vương Cửu Cửu nói:"Hẳn là có người nào tốt bụng đưa hắn đến bệnh viện đi? Nếu không, chúng ta giúp hắn gọi."

"Vậy hắn báo cảnh sát làm sao bây giờ?" Tần Lạc lo lắng hỏi.

"Em liền bảo hắn có hành động phi lễ đối với em. Còn có thầy làm nhân chứng cho cơ mà." Hai người vừa thảo luận cái vấn đề này một cách nghiêm túc hơn, một bên vừa dìu dắt nhau đi ra khỏi toilet.

"Umh. Phương pháp này rất hay." Tần Lạc nói."Nhưng mà, tại sao cô lại chạy vào toilet nam?"

"Hắn kéo em đi vào." Vương Cửu Cửu cười giảo hoạt.

Vẻ mặt như thế trong mắt Tần Lạc , lại cảm thấy như có mùi vị của ác ma.

Nếu nằm trên mặt đất Lý Thanh Ương nghe nói như thế, không biết có hay không tức hộc máu mà chết.

Hai người trở lại phòng karaoke, bên trong không khí đã vô cùng náo nhiệt. Có người đang cụng ly với nhau, có người lại đang chơi xúc xắc, còn một nhóm nam nữ đang túm tụm lại một chổ cùng hát bài "Cả đời có nhau"

Nhìn thấy Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu đồng thời trở về, Lý Mãnh cùng Tiểu Hoa chạy lên đón.

"Thầy Tần, thầy không có chuyện gì chứ?" Lý Mãnh quan tâm hỏi han.

"Tốt hơn rồi. Phun ra hết liền cảm thấy thoải mái hơn." Tần Lạc vừa nói hắn vừa được Vương Cửu Cửu dìu ngồi xuống salong.

"Thầy Tần, đều tại em không tốt. Em không nên ép thầy uống rượu." Lý Mãnh áy náy nói.

"Không có chuyện gì đâu." Tần Lạc khoát tay."Các cô cậu đi chơi đi. Không cần phải quan tâm tới tôi."

"Thầy Tần, em ở đây nói chuyện cùng với thầy." Lý Mãnh nói. Loại tư tưởng đại hán này khi sùng bái một người, thì luôn muốn mọi việc tốt nhất đều dành cho người ấy.

"Cậu nói chuyện cái gì chứ? Đi, chúng ta đi hát. Cậu không phải nói là cậu biết hát bài "chân tâm anh hùng" sao?" Chúng ta liền chọn bài đấy." Tiểu Hoa lôi kéo Lý Mãnh nói.

"A. Đúng vậy. Chúng ta đi hát." Lý Mãnh rốt cục cũng kịp phản ứng. Lại nhìn về phía Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu, trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị.

Hiển nhiên, sau khi được Tiểu Hoa nhắc nhở cũng đã hiểu được chuyện gì.

"Hai người các cậu tư tưởng rất không trong sáng." Vương Cửu Cửu chỉ vào hai người cười mắng.

"Vâng. Phải chúng tôi không trong sáng. Chỉ có chị Cửu là người trong sáng nhất thế giới. Chị Cửu, trọng trách làm bạn với thầy Tần liền giao cho chị. Chúng tôi đi hát đây." Tiểu Hoa cười hi hi nói.

Nhìn hai người chạy đi, Vương Cửu Cửu hướng về phía Tần Lạc hỏi: "Thầy muốn uống chút gì không? Nước lọc nhé?"

" Ừ, nước lọc đi." Tần Lạc nói.

Vương Cửu Cửu tìm khắp phòng, trong phòng trừ bia ra thì chính là rượu, vì thế liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Tần Lạc nhắm mắt lại, nghe hát. Nói thật, trừ bỏ Vương Cửu Cửu hát cái kia nghe còn được, còn lại các bài sau này đều hát như là gào lên ấy. Nhưng chính vào hoàn cảnh như vậy Tần Lạc lại không có cảm giác ồn ào, ngược lại lại có cảm giác rất lạ, xưa nay chưa từng có.

Con người là một loại động vật sống theo quần thể, mỗi người đều có khát vọng có bạn bè.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh tranh cãi kịch liệt.

Tiếp theo, tiếng bàn ghế bị người đập phá kêu loảng xoảng.

Tiếng ca đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Một đám nam nhân mặc áo đen đứng ngăn trước cửa, cầm đầu là một thanh niên lùn tịt. Ánh mắt như trêu tức lại mang theo vẻ âm lệ đánh giá mọi người trong phòng, giống như muốn chơi trò mèo vờn chuột.

Mà Vương Cửu Cửu bị chúng ép ngồi xuống một chiếc ghế ở góc nhà, trong tay còn nắm hai chai nước khoáng, vẻ mặt cảnh giác nhìn bọn họ. Bộ dáng như có thể ra tay bất cứ lúc nào nếu bọn chúng lại gần.

Tần Lạc từ ghế salon ngồi dậy, nhìn người nam nhân kia hỏi: "Các ông là ai?"

"Thanh Ương, mày lại đây. Đem người đánh mày chỉ ra." Tên lùn quay ra bên ngoài gọi.

Lý Thanh Ương lấy khăn tay băng mặt, từ sau đám người đi ra, chỉ vào Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu nói: "Chính là hai đứa nó."

Nam nhân kia lúc này mới quay sang nhìn khắp người Tần Lạc, nói: "Nam chân đánh cho tàn phế. Rạch nát mặt. Nữ mang đi."

"Con mẹ nó, ai dám?" Lý Mãnh rốt cục phản ứng, từ trên bàn cầm lấy một chai rượu vang lao lên.

Những nam sinh khác cũng có phản ứng, đều tự tìm vũ khí thích hợp cho mình rồi đứng về phía sau Tần Lạc.

"A. Thật là có người không sợ chết." Tên lùn kia từ trong túi lấy ra 1 điếu thuốc lá,tên đàn em bên cạnh liền bật lửa châm thuốc.

Sau khi hít một hơi thuốc thật sâu. Đem vòng khói phun ra. Chút khói thuốc kia lập lờ trôi nỗi dưới ánh đèn mờ nhạt, quả thực có chút phong thái. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ten lùn lấy ngón tay đang cầm thuốc lá chỉ vào đám người Lý Mãnh, nói: "Các ngươi đều là học sinh đúng không ?Tao khuyên bọn mày hãy ngoan ngoãn tìm chổ mà ngồi đi. Ở lại mà bị vỡ đầu gãy tay, tao không chịu trách nhiệm đâu đấy."?

"Con mẹ nó, mày tưởng tao là ai . Muốn đụng vào thầy Tần, trước hết đem tao giải quyết rồi cả nói." Lý Mãnh tiến lên từng bước, muốn đem Tần Lạc che ở phía sau.

Ở tiềm thức của hắn, Tần Lạc nhất định là vô cùng yếu ớt. Cần sự che trở của những nam nhân khỏe mạnh như hắn.

"Đúng vậy. Bọn họ muốn đánh thầy Tần. Các anh em, chúng ta cùng hắn liều mạng." Phía sau có một giọng nam hô lên, sau đó một loạt các thanh âm hưởng ứng vang lên. Xem ra có vài phần khí thế.

Học sinh ở phòng bên nghe thấy ồn ào cũng kéo lại xem. Trước sau vây kính đám người mặc áo đen ở giữa.

Theo số lương người, bên Tần Lạc lại chiến ưu thế.

Nhưng Tần Lạc biết nếu như thật sự động thủ, bên chịu thiệt chính là bên mình.

Bọn họ đều là ai? Lưu manh. Lưu manh chuyên nghiệp.

Bọn hắn chuyên làm gì? Chính là lừa đảo, đánh chém nhau.

Mà bên này đều là học sinh, có người ngay từ nhỏ đến giờ cũng chưa đánh nhau qua lần nào.

Mới nhìn qua hai bên, đã biết kết quả thắng thua thế nào rồi.

Hơn nữa, một khi đánh nhau thật, trong dám học sinh chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị thương. Loại sự tình này nếu mà truyền đến trường học, chỉ sợ mình cũng gánh vác không nỗi đi.

Ít nhất, hắn cũng bị mang tiếng mang học sinh kết bè kéo phái đánh nhau.

Cũng đang lo lắng vấn đề này còn có Vương Cửu Cửu. Nàng cũng học qua mấy chiêu cầm nã thủ, hơn nữa vừa rồi ngoài cửa vẫn cùng mấy người trong đám người này gao thủ qua. Mặc dù không chịu thiệt, nhưng cũng không chiếm được chút 'lợi' nào.

Bọn họ đánh nhau không có chiêu thức, nhưng lại vô cùng có kinh nghiệm.

Có đôi khi, kinh nghiệm lại càng là thứ thích hợp để đánh nhau.

Tên lùn kia bị lời nói của Lý Mãnh chọc tức, cười lạnh nói: "Mày cho là mày là ai? Siêu nhân? Spiderman ( người nhện)? Diệp Vấn? Chỉ bằng mấy lời của mày định dọa ai, vậy trước tiên cứ đem mày cho một trận cái đã. Các anh em, nếu bọn chúng không chịu lui. Liền cho chúng một chút giáo huấn đi."

Lý Mãnh cầm theo chai rượu định xông lên, lại bị Tần Lạc một giữ lại. Quát: "Đứng ở phía sau tôi đi."

"Nhưng mà thầy Tần...."

" Đứng phía sau tôi đi. Nếu không có sự cho phép của tôi, tất cả mọi người không ai được ra tay."Tần Lạc lại nói. Thanh âm kiên nghị vô cùng, như không có ai có thể cự tuyệt được.

"A. Còn muốn làm anh hùng sao? Được. Vậy bắt đầu từ mày đi." Người đàn ông lùn nói.

Một người áo đen xông lên, rất nhanh liền ôm tay tay ngồi chồm hổm trên mặt đất gào lên.

Người áo đen thứ hai xông lên, kết quả cũng y như nhau.

Người áo đen thứ ba mới vừa vọt tới được một nữa, bèn dừng lại -- hắn bị cảnh của hai người anh em đi trước không hiểu vì lý do gì lại bị thương, mà cảm thấy hoang mang, hắn muốn xem Tần Lac rốt cuộc đánh thương người bằng cách nào.

Tên lùn ánh mắt híp lại, cười lạnh nói: "Thì ra là thế. Nguyên lai là người biết tý võ. Mọi người cẩn thận, với vật hắn cầm trong tay."

"Lão Đại, có thể dùng dao hay không?" Có một tên đàn em hỏi.

"Mày ngu à? đi 'phế' người khác, còn đem dao dấu đi làm gì?" Tên lùn tức giận quát lên.

Tên đàn em sợ sệt liên tục gật đầu, hô: "Các anh em, cùng lên đi. Tên này có vẻ khó giải quyết."

Nếu như thân thể lúc bình thường, Tần Lạc còn có thể ứng phó những tên lưu manh này. Nhưng vừa hắn vừa bị dị ứng, lại ói ra nhiều như vậy, thân thể vô cùng mệt mỏi. Sau lại đối phó với những tên lưu manh này có vẻ có chút khó khăn.

Tuy rằng 《 Đạo gia mười hai đoạn gấm 》 có thể làm cho hắn bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, nhưng khi ra tay lực đạo đã yếu đi rất nhiều.

Một đao đâm về ngực, một đao khác lại đâm về hướng bụng Tần Lạc. Những người này thật đúng là không kiêng nể gì, căn bản là muốn đem người ta đâm chết mà.

Tần Lạc thân thể liền lùi lại ba bước, sau đó đem trong tay ngân châm mạnh mẽ ném đi. Một người áo đen ôm mặt nằm xuống. Người áo đen kia nghe được tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn định lui về phía sau, lại bị Tần Lạc lấy chân quét ngã.

Lý Mãnh nhịn không được, cầm lấy cái rượu phang một cái lên đầu người áo đen kia. Bình rượu nát vụn, người áo đen cố gắng quay đầu, nhìn Lý Mãnh một cái, giống như là muốn nhớ rõ hình dáng của hắn, sau đó mới nghiêng người đổ rạp xuống mặt đất.

Nhìn thấy Lý Mãnh đánh trả, lập tức có hai người áo đen xông tới.

Vương Cửu Cửu đứng ở trong góc, sốt ruột gọi điện thoại. Ghé vào microphone hô: "Trương Nghi Y, con gái của bà chuẩn bị, bị người ta chém chết."

"Hả. Ở chổ nào? ở chổ nào? Người nào dám động vào con gái của ta? Con có báo tên của mẹ ra hay không?" Trong loa truyền đến tiếng thét chói tai của một nữ nhân.

"Con đang ở Cành Cọ Vàng . Đã đánh nhau rồi. Nói tên mẹ ra chỉ vô dụng thôi." Vương Cửu Cửu sốt ruột nói.

"Đứa nhỏ này, con sao lúc nào cũng luôn làm người khác phải lo lắng thế? Con gái, chịu đựng một chút thôi-- chờ đó. "Lão nương" lập tức đến diệt hết, đến diệt hết sạch."

"Mẹ tới ngay cũng không kịp đâu. Mau gọi cho cha phái người tới đi." Vương Cửu Cửu vội vàng nói. Nàng quả thật sợ bà mẹ "chập mạch" của mình 'một người một ngựa' chạy đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK