Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, có chút lạnh nhạt nhìn hắn, Tần Lạc cũng hiểu được có chút không có ý tứ.

Dù gì đó cũng chỉ là lời nói thật lòng của mình mà thôi, đâu có gì gọi là quá khoa trương cơ chứ?

Tần Lạc quét mắt nhìn mọi người một lượt, nói: "Nếu như mang cái danh ngạch kia cấp cho ta, hơn nữa để ta đi tham gia hội nghị. Ta nhất định có thể trở nên nổi tiếng. Khi đó Trung y dược Học viện sẽ trở nên hùng mạnh, lãnh đạo cũng mở mày mở mặt. Mọi người thấy thế nào?"

"Không thể được!" Chu lão sư đệ là người đầu tiên nhảy ra phản bác. Nguyên bổn Quách chủ nhiệm dự định cử hắn là đại biểu thủ đô Trung y dược học viện đi ứng thí, hắn làm sao cam tâm để người khác tranh mất vị trí được đây?

"Ngươi dựa vào cái gì mà đòi làm đại biểu cho chúng ta? Ngươi dù sao cũng làm sư phụ được vài ngày? Trình độ như ngươi lấy đâu gia kinh nghiệm giáo học phong phú đây? Ngay cả vốn liếng thụ khóa cũng không có, lấy gì mà diễn giảng?"

Quách chủ nhiệm nhìn thấy Chu sư phụ càng nói càng kích động, tâm lý có phần ảo não. Vẻ lo lắng trên mặt lão cũng biểu hiện rõ ràng, hiển nhiên khiến cho những người khác nhìn thấy được ý tứ của hắn trong chuyện lên tiếng tại đại hội này.

Lão cố ý ho khan một tiếng, chặn ngang lời Chu lão sư: "Chúng ta từ trước tới giờ vẫn thực hiện theo nguyên tắc tập trung dân chủ. Ta vừa rồi đã nói, mỗi người đều có thể lựa chọn bầu cho người mình cảm thấy thích hợp!"

Quách Nhân Hoài đưa mắt liếc Tần Lạc một cái, rất nhanh đảo tới phương khác, tiếp tục nói: "Tần sư phụ cho rằng mình chính là người thích hợp nhất, cái này cũng không có gì là không đúng. Những người tuổi trẻ, đối với bản thân mình có chút tự tin cũng là chuyện tốt. Chúng ta cũng khồng hề có quy định gì ngăn cấm việc tự ứng cử chính bản thân mình. Như vậy đi, bây giờ tất cả mọi người đưa ra đề nghị của mình sau đó chúng ta bầu chọn dựa trên số phiếu!"

"Mỗi người lấy một tờ giấy trắng, sau đó viết tên người mà mình lựa chọn lên đó. Cuối cùng sau khi kiểm phiếu, ai có số phiếu nhiều nhất chính là người được tham dự đại hội".

Quách Nhân Hoài vừa dứt lời, mọi người bắt đầu lấy giấy bút hí hoáy viết tên.

Sau khi nộp lại phiếu, kiểm tra xong, cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Tần Lạc bị rớt.

Hắn căn bản chỉ có một phiếu bầu. Có lẽ đó chính là lá phiếu hắn bỏ cho chính mình!

Quách Nhân Hoài cầm tập phiếu trong lòng có chút cười lạnh nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm trang: "Chúng ta trước sau vẫn kiên trì thực hiện chế độ dân chủ, công bằng cho mỗi người một cơ hội. Hai vị sư phụ trúng cử nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, làm rạng danh y khoa thủ đô, làm vẻ vang cho đệ nhất trung y học viện chúng ta. Những sư phụ không được lựa chọn cũng không nên vì thế mà buồn bực, sau này vẫn còn nhiều cơ hội!"

Hội giải tán, Tần Lạc đi theo sau đám người hướng tới phòng làm việc.

"Chu sư phụ, chúc mừng chúc mừng. Với danh tiếng của ngươi, lần này lên tiếng nhất định khiến cho các trường khác phải im miệng rồi!"

"Đúng vậy, chúng ta cùng đợi Chu sư phụ thể hiện thần oai!"

"Chu sư phụ vẫn luôn là kỳ vọng của chúng ta. Không để cho hắn đi thì cho người nào đi đây?"

Trong khi những người xung quanh không ngớt lên tiếng nịnh bợ, Chu sư phụ quay đầu lại quét mắt nhìn Tần Lạc rồi lại quay sang mấy người bên cạnh nói: "Đương nhiên phải là ta rồi. Có thể ta không mang được vinh quang về nhưng ít nhất cũng sẽ không bị mất mặt. Làm người phải tự biết mình là ai chứ!"

Tần Lạc nghe vậy cũng chỉ cười nhạt, không nói gì.

"Nhưng là, ta không phục!" Tần Lạc tự nói với mình ở trong lòng.

Hội thảo nghiên cứu về Trung y nên là nơi tụ hội của những người yêu quý Trung y, có tâm với tương lai của Trung y, luôn luôn vì sự phát triển mạnh mẽ của Trung y mà phấn đấu.

Chứ không phải như bây giờ, nơi đây đã trở thành một sân khấu để các bậc lãnh đạo tranh quyền đoạt lợi.

Truy đuổi lợi ích là điều hiển nhiên trên đời này, nhưng là, ngươi cũng nên truy đuổi bằng năng lực thực sự của mình.

Trong mắt của Tần Lạc, Chu sư phụ này chính là một gã vô tích sự. Rất bất đắc dĩ bị người như thế giành quyền đại biểu khiến hắn vô cùng buồn bực.

****

Tấm biển Thần châm vương bài mặc dù đã bị Tần Lạc chiến thắng nhưng thực tế hắn cũng chưa thể thay thế được vị trí của "thần châm vương" trong mắt mọi người.

Tần Lạc ngồi xe đi tới Thần châm vương điếm, hắn vẫn nhìn thấy khách tới đây xem bệnh nườm nượp không dứt. Người chờ khám bệnh ngồi chật kín phòng chờ, tất cả các ghế ngồi đều không còn chỗ trống.

Danh tiếng thần châm vương sau bao nhiêu năm tích lũy mới được như hôm nay, bọn họ hiển nhiên cũng không vì một lần đánh cuộc thua mà giảm đi danh khí.

Tần Lạc vừa mới đi vào đại sảnh thì có một nữ nhân viên tiến tới chào hỏi hắn.

Người này nhìn một cái liền nhận ra đây chính là kẻ lần trước chạy tới hạ biển của bọn họ, vẻ mặt có chút bất thiện: "Ngươi lại tới đây làm gì?"

"Ta tới để khiêu chiến cùng lão bản của các ngươi!" Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Lại muốn khiêu chiến?" Nữ tiếp tân vẻ mặt kinh ngạc. Lần trước hắn đến khiêu chiến đã lấy đi trấn điếm chi bảo "thần châm vương" bài biển của bọn họ.

Lần này, hắn lại muốn lấy đi cái gì đây?

"Đúng vậy. Cùng Vương lão tiền bối!" Tần Lạc gật đầu.

Lúc đầu Vương Tu Thân lão gia từng nói ba ngày sau sẽ khiêu chiến tiếp, nhưng hôm nay Vương Dưỡng Tâm lại mới gọi điện thoại, yêu cầu hắn đến thần châm vương y quán để tỷ thí. Dù sao, tại đây có nhiều người bệnh, có thể thực hiện tỷ thí rất tốt.

Tần Lạc cảm thấy lời lão nói có chút ý tứ, nhưng cũng không hề phản đối. Hơn nữa, Vương Tu Thân lại là một tiền bối hắn rất kính trọng, đương nhiên đáp ứng tới nhà người ta để ứng thí.

Nữ nhân viên tiếp tân nọ đang muốn tìm cách đẩy hắn ngồi chờ lâu lâu một chút, đột nhiên nhìn thấy Tổng giám đốc Vương Dưỡng Tâm bước nhanh xuống lầu, vừa cười vừa nói: "Tần Lạc, ngươi đã đến rồi. Gia gia đang chờ ngươi ở trên lầu".

"Phiền huynh đài!" Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Không cần khách khí, ta đưa ngươi đi!" Vương Dưỡng Tâm nhiệt tình đáp lời. Hắn hình như đã không còn bị đả kích bởi bóng ma Tần Lạc nữa rồi, thái độ đối đãi không hề có ngạo ý, ngược lại còn có chút thân cận.

Đi theo Vương Dưỡng Tâm, Tần Lạc được dẫn tới một phòng khám bệnh VIP.

Trong phòng có bốn lão già đang ngồi trên ghế salong vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Tần Lạc tiến vào, mấy cặp mắt đều đồng loạt hướng lên người hắn.

Bạch y bạch khố mặt hồng Vương Tu Thân từ ghế salong đứng lên, đi nhanh tới chỗ Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Tần Lạc, chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi nhỉ?"

"Vừa đúng ba ngày." Tần Lạc cũng cười nhẹ đáp lời.

"Ha ha, bởi vì ta vẫn luôn chờ mong được cùng người trẻ tuổi này tỷ thí nên ngược lại có cảm giác thời gian trôi thật chậm. Nếu không có Dưỡng Tâm nhắc nhở, ta cũng tưởng rằng đã vài năm trôi qua rồi." Vẻ mặt Vương Tu Thân có chút gượng gạo cười lớn.

"Làm cho tiền bối đợi lâu!" Tần Lạc khiêm nhường nói. Bản thân hắn có sự kính trọng với người trước mặt, đương nhiên phải bảo trì lễ phép cơ bản.

"Kiến tài tâm hỉ, chờ được tỷ thí mà lâu một chút ta cũng nguyện ý, ha ha. Tần Lạc, lúc này ngươi cũng không được tái tàng tư liễu, phải tận lực xuất ra bản lãnh chân chính của mình!" Vương Tu Thân trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Tần Lạc.

"Nhất định sẽ toàn lực!" Tần Lạc gật đầu cười.

"Đến đây, ta giới thiệu một chút ba lão đầu này cho ngươi!"

Lão chỉ vào một gương mặt gầy gò, thoạt nhìn có chút nghiêm khắc: "Đây là Yến kinh đệ nhất chẩn cốt đại sư Cố Bách Hiền. Một đôi diệu thủ cứu người vô số."

"Cố lão hảo." Tần Lạc hướng tới Cố Bách Hiền vấn an. Lão chỉ gật gật đầu, coi như chào hỏi xong.

"Lão Cố này tính tình hơi quái một chút, ngươi cũng đừng có để ý." Vương Tu Thân thấy Cố Bách Hiền lạnh nhạt với Tần Lạc liền lên tiếng an ủi.

"Không có gì" Tần Lạc nhẹ nhàng nói. Thiên tài cùng quái vật có nhiều điểm tương đồng. Có chút tài hoa trong người đương nhiên đều là các dạng cổ quái rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ví dụ như chính mình, rất thích khi không có việc gì thì nhởn nha trên đường phố ngắm nhìn mỹ nữ và vân vân.

Vương Tu Thân nhìn thấy vẻ mặt Tần Lạc không có gì biến hóa, không có bộ dáng phật lòng, liền gật đầu tỏ vẻ thưởng thức. Tiếp đó lão chỉ vào một lão già mật mạp khác nói: "Đây là đệ nhát trảo lão Trác. Vô luận bất cứ thành phần trung dược như thế nào, lão này chỉ cần một trảo, chuẩn xác luôn. Không nhiều, không ít, chưa từng thất bại. Hắn rất có danh tiếng trong việc khai đơn thuốc, có cơ hội ngươi nên tham khảo thêm!"

Lão mặt béo cười ha ha nhìn Tần Lạc, vẻ mặt đầy thiện cảm: "Tần Lạc hả, nghe Vương Lão đầu nói gia gia ngươi chính là dược vương Tần Tranh?"

"Đúng vậy!" Tần Lạc gật đầu.

"Ôi, Tần lão đã nhiều năm không rời núi. Lão nhân gia có khỏe không vậy?"

"Vẫn khỏe. Thay mặt gia gia cảm ơn Trác lão." Tần Lạc lấy địa vị vãn bối, vẻ mặt đầy cảm kích tạ ơn.

"Cảm ơn cái gì hả? Lão Trác ta có thể coi như một nửa đồ đệ của Dược vương lão nhân gia. Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ đích thân đi bái phỏng."

Lão Trác này cũng là một người đại danh đỉnh đỉnh ở y giới Yến kinh, có nghiên cứu rất sâu về các phương thuốc trung y. Tại Yến kinh có rất nhiều quý nhân, danh nhân, phú gia đều là người bệnh của hắn, thậm chí hắn còn là thường vụ của Hiệp hội Trung y dược.

Nhưng khiến mọi người ngạc nhiên chính là lão lại mở miệng nói mình là nửa đệ tử của Tần Tranh kia. Đủ thấy địa vị Dược vương không phải là nhỏ.

"Chắc chắn sẽ có cơ hội mà". Tần Lạc rất có hảo cảm với lão mập này, vừa cười vừa trả lời.

Cuối cùng Vương Tu Thân chỉ vào một người da tay đen ngăm, hai mắt sâu hoắm, mũi lại cao ngất: "Vị này chính là Hỏa quán vương Quách Húc Sanh. Châm kim rút quán, bệnh tình giảm một nửa. Hỏa quán của lão Quách này sinh ý so với thần châm vương của ta tốt hơn rất nhiều!"

"Quách lão hảo!" Tần Lạc cười cười với Quách Húc Sinh. Hắn đối với Hỏa quán cũng có chút nghiên cứu, nhưng đây lại là môn mà hắn yếu nhất, hiển nhiên không có nhiều điều để nói với lão này.

"Hảo. Hy vọng ngươi có thể để ta chứng kiến một chút phong thái của Thái Ất thần châm!" Lão nhân vừa cười vừa nói, trong mắt lộ rõ thần thái kích động.

Hiển nhiên, hắn cũng là vì xem Thái Ất thần châm mà tới.

Ba người, có thể coi là giám khảo, cũng đã giới thiệu xong hết rồi, Vương Tu Thân hướng tới Tần Lạc với vẻ mặt xin lỗi: "Nguyên bổn ta cũng không muốn làm cho chuyện này phức tạp thêm, chúng ta chỉ là hai người luận bàn một chút là đủ rồi. Chỉ là không hiểu mấy lão già này từ đâu nghe phong thanh được tin này, nhất định chạy tới đòi kiến thức phong thái của Thái Ất thần châm. Ôi, đều là mấy lão gia hỏa chí cốt, ta cũng không thể cự tuyệt bọn họ. Ta nghĩ thôi thì cứ để họ xem một chút, cũng nhân tiện chỉ điểm thêm cho chúng ta".

"Không có vấn đề gì" Tần Lạc thản nhiên nói.

"Lão vương, Tần Lạc đây cũng không thèm để ý, vậy mà ngươi lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm là sao? Đừng có dài dòng nữa, bắt đầu luôn đi." Lão già mặt tròn cười ha hả nói.

"Vậy được, bắt đầu thôi!" Vương Tu Thân nói, "Tần Lạc, lúc trước ta nói muốn cùng ngươi tỷ thí châm cứu, nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi. Cháu của Dược vương, đương nhiên là cao thủ toàn năng rồi, cho nên chúng ta sẽ so đấu ba trận. Đầu tiên so đoạn chẩn (chẩn bệnh), tiếp theo so dược tề (cấp thuốc), cuối cùng mới so châm cứu. Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Không thành vấn đề." Tần Lạc vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. Hắn biết, mấy lão đầu này đang muốn trắc nghiệm toàn diện năng lực của mình đây mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK