Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành lần lượt đi tắm rửa. Cừu Trọng Ngọc vẫn đứng như một ôn thần ở trước cửa. Sắc mặt cô ta lạnh như băng, ánh mắt như muốn bốc lửa.

Đây chính là lần đầu tiên Cừu Trọng Ngọc gặp phải người coi thường cảnh sát như thế này. Bọn họ tự do hành động giống như không nhìn thấy cô ta vậy.

Tần Lạc cầm máy sấy tóc, sấy tóc cho Lệ Khuynh Thành, nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng. Dáng vẻ thân mật, tình cảm của hai người càng khiến Cừu Trọng Ngọc uất nghẹn, lửa giận trong lòng chỉ chực bùng phát ra ngoài.

Cừu Trọng Ngọc nghĩ tới chuyện chính chồng của cô ta chưa từng đối xử dịu dàng, tình cảm thế này với cô ta. Bình thường chồng cô ta đều tiếp khách ở bên ngoài, khi về tới nhà thì đã say khướt. Chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng rất ít. Cả hai người đều là phụ nữ Cừu gia, cô ta dựa vào cái gì mà có được một người đàn ông như thế này?

Sau khi suy nghĩ như vậy, Cừu Trọng Ngọc kinh ngạc giật mình nghĩ thầm: Chẳng lẽ mình đã coi ả gái điếm này là người phụ nữ của Cừu gia sao?

Sau khi Lệ Khuynh Thành sấy khô tóc, cuối cùng nam cảnh sát cũng cầm lệnh bắt giữ tới.

"Tại sao lại lâu như vậy?" Cừu Trọng Ngọc giơ tay cầm tờ lệnh bắt người, nghiêm mặt răn dậy thuộc hạ.

"Kẹt xe." Nam nhân viên cảnh sát cẩn thận giải thích: "Xe bị cản lại ở Tam Hoàn, không qua được."

Cừu Trọng Ngọc không chú ý đến thái độ của nam nhân viên cảnh sát. Cô ta cầm tờ lệnh bắt người đi tới trước mặt hai người Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, lạnh lùng nói: "Có nhìn thấy không? Lệnh bắt giữ. Bây giờ còn nói được gì không? Các người hãy đi theo tôi."

"Nhìn thấy rồi. Đây chính là lệnh bắt người."

Tần Lạc gật đầu nói: "Thế nhưng cô muốn bắt ai?"

"Đương nhiên là cả hai người." Cừu Trọng Ngọc tức giận nói.

"Cô bắt chúng tôi làm gì?" Tần Lạc ngơ ngác hỏi: "Cô ấy bị người đánh. Tôi cũng không ra tay đánh người. Tất cả mọi người đều có thể làm chứng việc này. Cô căn cứ vào cái gì mà bắt chúng tôi."

"Anh còn muốn chống chế sao? Vệ sĩ của anh đá người ta bắn đi, làm bị thương không chỉ có một người."

"Thật vậy sao?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi: "Một khi là như vậy, cô phải bắt vệ sĩ của tôi để điều tra. Cậu ta nhất định sẽ phối hợp tốt với cô."

"Anh…" Nếu chỉ muốn bắt một vệ sĩ, liệu Cừu Trọng Ngọc có cần đích thân đi tới phong tỏa Khuynh Thành Quốc Tế không?

"Tôi cái gì? Thiếu nợ thì trả tiền. Giết người thì đền mạng. Chuyện hai năm rõ mười, tôi đã nói với cô là vệ sĩ của tôi đánh người, cô còn muốn thế nào nữa đây?" Tần Lạc tức giận hỏi.

Tần Lạc biết cho dù những cảnh sát này có bắt Đại Đầu thì kết quả cuối cùng vẫn như nhau: thả người ra.

Mặc dù người của Long Tức không ra mặt nhưng người của Quốc An cũng gọi điện thoại yêu cầu thả người.

"Anh sai khiến anh ta làm việc. Anh là ông chủ của anh ta, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm thay cho anh ta." Cừu Trọng Ngọc nói với vẻ bất lực. Cô ta có cảm giác rằng hôm nay mình đã gặp một tên lưu manh hay nói chính xác là một tên lưu manh có văn hóa.

"Ôi, đồng chí cảnh sát, đồng chí nói vậy là không đúng rồi. Đồng chí tốt nghiệp trường nào vậy? Có phải kiến thức chuyên ngành của đồng chí là do mẹ dạy không vậy? Luật pháp Trung Quốc có điều khoản nào quy định người chủ phải gánh chịu trách nhiệm thay cho hành vi của vệ sĩ mình không? Chẳng lẽ anh ta ra ngoài giết người, tôi cũng phải chịu tội chết thay cho anh ta sao? Tôi biết cô muốn dùng việc công báo thù riêng nhưng cũng không cần dùng một cái cớ thấp kém như thế này. Nói ra thật đúng là khiến người ta chê cười. Căn bản là đã lợi dụng pháp luật rồi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cuối cùng Cừu Trọng Ngọc nổi giận, cô ta vẫy tay nói: "Nói vớ vẩn. Dẫn người đi."

Những cảnh sát đứng phía sau Cừu Trọng Ngọc không nhẫn nhịn được nữa, bọn họ đã muốn ra tay. Bọn họ chưa từng chấp pháp một cách "văn minh" như thế này. Không cần phải chờ có lệnh bắt giữ mới được bắt người. Anh ta tưởng đây chính là nước Mỹ sao?

Tần Lạc vẫn ngồi yên không nhúch nhích ở trên ghế salon. Hắn cười tủm tỉm nhìn Cừu Trọng Ngọc nói: "Vậy cô muốn làm gì nào?"

"Tốt nhất hãy duy trì tinh thần và tài hùng biện để tới đồn cảnh sát." Cừu Trọng Ngọc ngang ngược nói.

"Nếu như cô bất cẩn bắt lầm người, tới khi đó cô cần phải xin lỗi tôi."

"Nằm mơ!" Cừu Trọng Ngọc cười nhạt nói.

"Tôi cũng bị người ta tát một cái. Cô có cần phải bắt cả Cừu Dật Vân không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.

"Cô có nhân chứng và vật chứng không? Nếu như cô không có, chúng tôi thật sự không thể bắt giữ một doanh nhân thành công." Cừu Trọng Ngọc từ chối thẳng thừng.

"Cô đúng là người chấp pháp cực kỳ công bằng." Lệ Khuynh Thành châm chọc.

"Cám ơn đã khen." Cừu Trọng Ngọc cũng châm chọc Lệ Khuynh Thành không chút e dè.

"Em ở nhà chờ anh. Anh theo bọn họ đi một chuyến. Anh sẽ quay về ngay." Tần Lạc cười nói.

"Được. Em chờ anh quay về ăn cơm tối." Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. Nàng thật sự không lo chuyện tối nay Tần Lạc không quay về.

Cừu Trọng Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đội cảnh sát đi xuống lầu.

Lệ Khuynh Thành thoải mái nằm giang chân giang tay trên ghế salon, cười một cách hạnh phúc.

Bởi vì hôm nay trời mưa nên thẩm mỹ viện không có nhiều khách hàng. Nhưng những khách hàng hôm nay tới thẩm mỹ viện Khuynh Thành Quốc Tế đều là những khách hàng trung thành, có quan hệ rất tốt đối với Tần Lạc.

Khi nhìn thấy Tần Lạc bị cảnh sát bắt mang đi, mấy người đứng ra nói hộ cho Tần Lạc.

"A, các người bị bệnh hả? Tại sao lại bắt Tần Lạc? Anh ấy phạm tội gì?"

"Cô kia đứng lại. Hãy nói rõ cho tôi biết vì sao các người lại bắt Tần Lạc? Hôm nay các người không nói rõ thì đừng mong ra khỏi cửa."

"Các người là nhân viên của ai? Tôi muốn gọi điện khiếu nại các người…"

Cừu Trọng Ngọc hoàn toàn không ngờ trong thẩm mỹ viện này còn có nhiều người hâm mộ Tần Lạc, nhưng cô ta cũng biết những người này hoàn toàn không dễ chọc vào. Cừu Trọng Ngọc chỉ nói to: "Anh ta là đối tượng tình nghi đã thương người khác. Chúng tôi muốn mời anh ta về đồn hỗ trợ điều tra."

"Hỗ trợ điều tra mà phải phong tỏa thẩm mỹ viện sao? Thẩm mỹ viện có phạm luật không?"

"Hãy nhanh chóng bỏ phong tỏa nếu không tôi sẽ không để yên cho các người. Cô tên là gì? Số cảnh sát của cô là bao nhiêu?"

"Này hai người các anh nhẹ nhàng với Tần Lạc một chút. Cần gì phải đao to búa lớn như thế này? Tần Lạc có thể đi được, không cần hai anh đỡ… bỏ tay ra. Hãy mau bỏ tay ra."

Cừu Trọng Ngọc bước tới một bước, cô ta quát to: "Các người muốn làm gì hả? Các người muốn ngăn cản cảnh sát phá án sao? Hãy cẩn thận kẻo tôi tố cáo các người tội cản trở người thi hành công vụ."

Khi nhìn thấy rất nhiều người quan tâm tới mình. Tần Lạc cực kỳ cảm động. Hắn chủ động bước tới, mỉm cười nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi không sao. Tôi chỉ đi theo bọn họ một chuyến. Tôi sẽ nhanh chóng quay về."

Khi nghe Tần Lạc giải thích, lúc này mọi người mới tản ra để lại một lối đi cho đám cảnh sát đi qua.

Khi bị mang lên xe cảnh sát, Tần Lạc nhìn Cừu Trọng Ngọc ngồi ở ghế phụ, cười nói: "Thế nào? Chỉ mang mình tôi đi mà không cần mang theo vệ sĩ của tôi hả?"

Quả thực Cừu Trọng Ngọc không muốn bắt vệ sĩ của Tần Lạc. Thậm chí cô ta còn hy vọng vệ sĩ của Tần Lạc sợ tội bỏ trốn như vậy cô ta mới danh chính ngôn thuận đổ tất cả tội danh lên đầu Tần Lạc.

Đáng tiếc ngay cả suy nghĩ đó của cô ta cũng bị Tần Lạc nhận ra.

"Đợi sau khi xác minh tình huống rõ ràng chúng tôi sẽ bắt anh ta. Các người không thể chạy được đâu."

"Chúng tôi thật sự không muốn bỏ trốn." Tần Lạc mỉm cười nói: "Vệ sĩ của tôi sẽ chủ động đi tới cục cảnh sát tự thú."

"Vậy là tốt nhất." Cừu Trọng Ngọc tức giận nói.

Cho dù thế nào đi nữa mục đích của cô ta chính là đổ hết trách nhiệm lên đầu Tần Lạc.

Chỉ cần dựa vào thái độ cư xử kiêu ngạo với cô ta ngày hôm nay, cô ta nhất định không để gã khốn này sống yên ổn.

Đúng như là Tần Lạc đã nói là dù cảnh sát không bắt Đại Đầu nhưng Đại Đầu vẫn lái xe theo sát phía sau đoàn xe cảnh sát.

Jesus móc từ trong người ra một khẩu súng ngắn màu vàng, hắn dùng một chiếc khăn lụa trắng, nhẹ nhàng lau chùi khẩu súng.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, êm ái như hắn đang vuốt ve tình nhân của mình.

"Khi nào chúng ta ra tay?" Jesus hỏi.

"Anh có ý gì?" Đại Đầu nghi ngờ nhìn Jesus hỏi.

"Ôi, trời ôi. Chẳng lẽ không phải chúng ta sẽ cướp xe cảnh sát sao?" Jesus ngạc nhiên hỏi: "Tần Lạc đã bị cảnh sát bắt. Nếu như Tần Lạc bị giam lại, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm."

"Cô ta dám sao?" Sát khí hiện lên trong mắt Đại Đầu. Bình thường hắn có vẻ mặt chất phát. Một Đại Đầu từ nhỏ tới lớn sống trong khổ cực, hèn kém lúc này hiện lên một vẻ bá đạo khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mặt.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Jesus hỏi.

"Tôi đi tự thú."

"Tự thú? Ồ, cậu muốn nói là cậu thẳng thắng thú nhận tội của mình với quan tòa sao?" Jesus nghi ngờ hỏi: "Điều này rất ngu xuẩn."

Một người đi giết người quả thật không thể chấp nhận chuyện "tự thú". Bọn họ chỉ có hoặc là chết hoặc là bỏ trốn.

"Ngu ngốc." Đại Đầu nhếch miệng thốt lên hai từ này.

Nếu như Tần Lạc không muốn đi tới cục cảnh sát, hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại, cảnh sát nhất định phải thu quân.

Nhưng Tần Lạc không muốn gọi điện mà chủ động đi theo cảnh sát về đồn chứng tỏ hắn còn có ý định khác.

Có lẽ Tần Lạc muốn mượn chuyện này giáng cho Cừu gia một cú khiến cho bọn họ càng lúc càng đối mặt với nguy cơ lớn lao, cuối cùng là sụp đổ.

Cho dù Tần Lạc có ý định nào chăng nữa thì Đại Đầu là người trực tiếp ra tay, hắn phải chủ động nhận trách nhiệm trong chuyện này nói như vậy Tần Lạc mới có thể dùng "thân phận trong sạch" để thực hiện ý định của mình.

"Được rồi." Jesus nhúng vai nói: "Cậu đi tự thú, tôi phải làm gì?"

"Anh câm miệng lại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK