Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như Tần Lạc đã sớm đoán ra Lý Đằng Huy sẽ có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Hắn vẫn bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên tướng mạo hoà nhã nhưng lời lẽ không nể mặt nói: "Câu nói vừa rồi là thể hiện quan điểm của anh, hay anh chỉ nói hộ quan điểm của Tần Túng Hoành?"

"Có gì khác nhau sao?" Lý Đằng Huy cười nhạt, hỏi ngược lại.

Nếu anh ta đã quen biết Tần Túng Hoành vậy thì chuyện này càng khả nghi.

"Có" Tần Lạc trả lời: "Nếu như đây là quan điểm của anh muốn đuổi tôi ra ngoài thì anh sẽ mất đi một hai người con gái khoẻ mạnh. Bởi vì con gái của anh mắc bệnh, tôi là thầy thuốc, hơn nữa tôi xác định rằng ở đất nước này, ngoại trừ tôi ra, không ai có thể chữa khỏi bệnh tâm thần này cho con gái anh. Đương nhiên nếu như mấy người đủ may mắn, một Trung y giang hồ tiện tay viết một đơn thuốc hay cho các cô ấy uống sữa đậu nành cũng có thể chữa khỏi bệnh cho các cô ấy".

"Nếu như anh đứng trên quan điểm của Tần Túng Hoành mà nói câu đó, anh không những mất đi cơ hội chữa bệnh cho con gái mình mà anh sẽ có thêm một kẻ thù nữa".

Tần Lạc nhìn Trương Mẫn cười nói: "Nếu như là cha mẹ nhà khác, một khi con cái bị mắc bệnh thì nhất định lòng nóng như lửa đốt, khó có thể ngồi yên một chỗ. Tôi là người hành nghề y đã nhiều năm. Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp cha của bệnh nhân có thái độ quyết liệt đuổi thầy thuốc chữa bệnh cho con gái đi. Đứng trên quan điểm tình cảm, anh nhất định sẽ mất đi tình yêu thương của các cô ấy. Đứng trên lập trường của thầy thuốc, anh đã sỉ nhục lòng tự trọng của tôi. Tôi có thể từ chối chữa bệnh cho con gái anh".

"Không chữa bệnh cho các cô ấy, đối với tôi mà nói chỉ là thiếu đi hai bệnh nhân nhưng đối với các cô ấy thì thế nào?"

Tần Lạc gật đầu với Trương Mẫn rồi hắn mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Trương Mẫn sửng sốt một lát rồi nàng đuổi theo cầm tay Tần Lạc nói: "Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần, anh không thể đi, anh thật sự không thể đi. Hi Dung, Hi Vũ vẫn cần anh chữa trị. Hai đứa còn quá nhỏ, cả đời hai đứa không thể hỏng như vậy. Bác sĩ Tần, tôi van anh…".

Quả thực Trương Mẫn sợ hãi Tần Lạc vì tức giận mà bỏ đi. Nàng cầm chặt tay Tần Lạc không chịu buông ra. Vẻ mặt cầu khẩn, hai mắt đỏ, dáng vẻ như sắp khóc, rất đáng thương.

Tần Lạc thở dài nói: "Tôi có thể hiểu hy vọng của người làm mẹ như chị. Hy vọng con gái mình sớm bình phục. Nhưng tôi không thể tha thứ cho chồng của chị vì lời nói xúc phạm tôi. Ông ta là cha của bệnh nhân, ông ta có quyền từ chối chữa trị và đuổi tôi đi".

"Bác sĩ Tần. Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói. Có chuyện gì hay nói sau" Trương Mẫn vội gào lên. "Anh ấy nói không có ý gì hết. Tôi là mẹ của hai đứa. Tôi có quyền mời người tới chữa bệnh cho con của tôi".

Tần Lạc cười nói: "Hai vợ chồng chị cứ thương lượng lại với nhau. Tôi đồng ý chữa bệnh cho hai con của chị nhưng tôi cũng muốn giữ lòng tự trọng của tôi. Người đàn ông nào cũng có thể diện. Ông ta có, tôi cũng có".

"Bác sĩ Tần. vậy như thế nào anh mới đồng ý chữa bệnh cho con gái của tôi? Hay tôi bảo anh ấy xin lỗi anh có được không? Tôi sẽ bảo anh ấy xin lỗi anh" Trương Mẫn nói.

"Nếu như ông ta đồng ý nói, tôi sẽ suy nghĩ lại" Tần Lạc gật đầu.

Trương Mẫn chạy tới trước mặt Lý Đằng Huy nói: "Đằng Huy, anh hãy mau xin lỗi bác sĩ Tần. Bác sĩ Tần là một thầy thuốc rất giỏi. Anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con gái chúng ta".

"Không thể nào" Lý Đằng Huy ngạo mạn nói: "Anh sẽ không xin lỗi con người mưu mô khó lường đó". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Đằng Huy, anh muốn từ bỏ chính con gái của mình sao?" Trương Mẫn vội vàng la lên.

"Đương nhiên anh muốn con gái của mình nhưng anh sẽ tìm thầy thuốc khác tới chữa trị cho hai đứa. Trên thế giới này có rất nhiều thầy thuốc. Có tiền mà còn không mời được sao?"

"Có hiệu quả không? Bao nhiêu năm rồi, mời nhiều thầy thuốc như vậy, có tác dụng không?" Trương Mẫn buồn bực nói: "Không phải bọn họ không có khả năng mà bọn họ bị người Tần gia của anh hù doạ bỏ chạy hết. Nhiều năm trôi qua, bệnh tình của con gái ngày càng nghiêm trọng. Người làm cha như anh có trách nhiệm nào không?"

Trương Mẫn không phải là người ngu ngốc. Trái lại đi cùng với dung mạo của nàng chính là trí tuệ.

Nhưng năm gần đây bọn họ đã mời rất nhiều thầy thuốc tới chữa bệnh cho hai con gái. Những thầy thuốc này sau khi tới một lần thì không dám tới nữa. Thậm chí có thầy thuốc đã đồng ý tới nhưng ngày hôm sau lại gọi điện từ chối. Cho dù một kẻ ngốc cũng hiểu đã xảy ra điều gì đó.

Nhưng nàng có thể làm gì được?

Đối thủ của nàng chính là người phụ nữ của Tần gia, gia cảnh hùng hậu, thực lực phi phàm. Nàng không đấu lại, cũng không thể đánh lại. nàng chỉ biết uất ức nuốt nước mắt vào trong bụng.

Lần này nàng đã rất vui mừng khi Tần Lạc đến đúng theo giờ hẹn của hai người. Nàng tuyệt đối không ngờ chồng của mình lại ngáng chân cản trở, muốn đuổi thầy thuốc muốn chữa bệnh cho con gái mình ra khỏi cửa.

Trương Mẫn còn không nóng vội sao? Còn không bực tức sao?

Lý Đằng Huy nhìn thấy người phụ nữ của mình hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ ngẩn ngơ thì không khỏi đau xót nói: "Mẫn Mẫn, em có biết anh ta tới chữa bệnh cho con gái của chúng ta là có mục đích gì không? Am có biết anh ta là ai không?"

"Em mặc kệ" Trương Mẫn nói: "Em chỉ muốn anh xin lỗi. Em chỉ muốn bác sĩ Tần chữa bệnh cho Hi Dung và Hi Vũ".

"Trương Mẫn, em quá đáng rồi đó" Lý Đằng Huy cũng không còn kiên nhẫn. "Em chẳng biết chuyện gì cả, cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Bức bách anh và bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu".

"Anh thì biết gì chứ?" Trương Mẫn chỉ tay vào Lý Đằng Huy quát. "Tất cả những thầy thuốc anh mời chữa bệnh cho con gái của mình đã bị người ta đuổi đi hết. Anh có biết tại sao không? Anh biết nhưng anh không dám nói. Bây giờ anh lại muốn đuổi bác sĩ Tần. Gã đàn ông Tần gia đó đã nói gì với anh? Nói bác sĩ Tần có dụng ý xấu sao? Nói anh ấy có chủ ý phá hoại Tần gia sao? Nói cho cùng đó có phải là gã đã bênh vực gì của mình không? Có, em chỉ là tình nhân, người thứ ba. Hai con gái của em ngốc nghếch nên mới bị người khác coi thường, khinh bỉ. Nhưng điều này là lỗi của em sao?"

"Năm đó khi anh theo đuổi em, anh đã nói như thế nào? Trước khi lên giường, em không biết anh đã có vợ. Sau khi lên giường, anh mới nói tình cảm vợ chồng anh không hoàn thuận. Lý Đằng Huy, cả đời này của tôi đã bị anh hại tới mức thê thảm không ra người. Chẳng lẽ anh cũng muốn con gái của chúng ta cả đời này người không ra người sao? Khi em còn sống, em có thể chăm sóc cho các con. Nếu em chết đi, các con không bị Tần gia các người coi thường, ăn tươi nuốt sống sao?"

Lý Đằng Huy thở hổn hển. Ông ta không ngờ Trương Mẫn lại nói toạc chuyện ông ta đã lừa gạt con gái nhà lành trước mặt người khác. Lý Đằng Huy tức giận nói: "Trương Mẫn, em nói cái gì vậy? Em có suy nghĩ cho đại cục không? Em có lập trường không? Anh ta phải đi. Chúng ta không thể giữ anh ta ở trong nhà mình được".

"Anh ấy không cần phải đi" Trương Mẫn nổi giận: "Anh cút đi. Anh cút đi cho tôi".

"Anh cút đi?" Lý Đăng Huy cười nhạt. "Em đừng quên. Ngôi biệt thự này là anh mua".

"Nhưng tên trên giấy sở hữu nhà lại mang tên tôi" Trương Mẫn nói.

"Hai đứa là con gái của tôi. Tôi có quyền quyết định thay hai đứa, có quyền lựa chọn thầy thuốc cho hai đứa'.

Trương Mẫn cười nhạt nói: "Là con gái của anh sao? Khi sinh hai đứa ra, người ký tên làm cha có phải là anh không? Trên giấy chứng sinh của bệnh viện, mẹ là tôi, còn cha không phải mang tên anh. Anh dựa vào cái gì nói hai đứa là con của anh?"

"Em…'.

"Cút!" Trương Mẫn chỉ ra cửa nói. " Tôi không muốn gặp lại anh. Con gái của tôi cũng không muốn nhận người chỉ biết vì lợi ích của chính mình làm cha. Anh không được bước chân vào đây nữa nếu không tôi sẽ báo cảnh sát".

"Mẫn Mẫn, em hãy nghe anh giải thích. Chúng ta thật sự không thể mời anh ta chữa bệnh cho con gái của mình" Thấy Trương Mẫn tuyệt tình tới mức như vậy, Lý Đằng Huy không thể không xuống nước để khuyên nhủ.

"Chỉ cần bác sĩ Tần bằng lòng, tôi tuyệt đối sẽ không đuổi anh ấy đi" Trương Mẫn nói. "Khi bọn họ đuổi những thầy thuốc tôi mời tới, anh chưa bao giờ giải thích cho tôi. Bây giờ anh cũng không cần phải giải thích, đưa ra nhiều lý do".

Lý Đằng Huy biết bản thân mình không thể khuyên giải, đả thông người phụ nữ điên khùng này nên ông ta tức giận trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi đi ra ngoài, lái xe rời khỏi biệt thự.

Trương Mẫn đi tới trước mặt Tần Lạc, nàng cúi đầu nói: "Bác sĩ Tần, anh hãy ở lại".

"Ông ta không xin lỗi" Tần Lạc nói.

"Thật sự xin lỗi. Tôi… tôi thay mặt anh ta xin lỗi anh. Hi Dung và Hi Vũ thực sự rất cần anh. Hai đứa rất đáng thương, tôi không muốn hai đứa giống như mẹ chúng. Cả đời trốn trong phòng không dám ra ngoài" Nước mắt Trương Mẫn rơi xuống, nàng vội vàng quay mặt đi lau nước mắt.

"Tôi chấp chận lời thỉnh cầu của một người mẹ" Tần Lạc cười nói: "Yên tâm đi. Tôi sẽ không bỏ đi".

"Cám ơn anh, bác sĩ Tần. Cám ơn anh" Buồn vui đan xen, rốt cuộc Trương Mẫn không nhẫn nhịn được nữa, nàng ôm mặt khóc.

Tần Lạc giơ tay ôm nàng, ôm người phụ nữ đáng thương vào lòng.

Không vì bất kỳ điều gì. Chỉ là vì nàng vừa mới đuổi người đàn ông của mình đi, hắn muốn tạm thời cung cấp cho nàng một chỗ dựa.

Đúng như Trương Mẫn đã nói. Nàng là một người phụ nữ đáng thương, cả đời không dám gặp người khác.

Khi xe của Tần Lạc chạy ra khỏi tiểu khu Hoa Hồng Viên thì thấy chiếc Mercedes của Lý Đằng Huy đậu ven đường. Ông ta đang đứng cạnh xe, hút thuốc lá.

Lý Đằng Huy nhìn thấy xe của Tần Lạc đi tới, ông ta đứng ra giữa đường vẫy vẫy.

Tần Lạc ra hiệu cho Tần Lạc dừng e trước mặt Lý Đằng Huy.

"Có phải cậu muốn khuyên tôi rời khỏi Tần thị không?" Lý Đằng Huy nhìn Tần Lạc hỏi.

"Không phải" Tần Lạc cười nói. "Tôi muốn khuyên anh mang cả đội ngũ của mình rời khỏi Tần thị".

Thằng ngốc này đã tiết lộ kế hoạch mà Bạch lão gia và Văn Nhân Mục Nguyệt đã hoạch định.

Ánh mắt Lý Đằng Huy chợt loé sáng: "Nếu như tôi từ chối?"

"Nhiệm vụ của tôi thất bại" Tần Lạc bất đắc dĩ nói.

"Nếu như tôi không phản bội, có phải cậu sẽ từ chối chữa bệnh cho con gái tôi không?" Lý Đằng Huy nói.

Tần Lạc lắc đầu nói: "Cho dù anh từ chối hay đồng ý, tôi sẽ giúp chữa bệnh cho Hi Dung và Hi Vũ".

"Thật sao?" Đương nhiên Lý Đằng Huy không tin lời Tần Lạc.

"Nghề nghiệp của tôi là thầy thuốc, chỉ kiêm chức năng nằm vùng" Tần Lạc cười nói. "Tôi có thể là người mưu mô kém cỏi nhất nhưng tôi là thầy thuốc có trách nhiệm nhất".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK