Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh nhau với kẻ ngu là người điên, mà cũng chỉ có người điên mới đánh nhau với kẻ ngu.

Nếu như đang bị một tên cướp nhưng có lý trí uy hiếp, Tần Lạc sẵn lòng làm theo lời hắn. Nhưng đối với một kẻ điên loạn mất hết lý trí như Cừu Trọng Mưu thì Tần Lạc không cam tâm để hắn thoải mái mà làm gì mình.

Tần Lạc nhận thấy rõ rằng, chính vì hắn chọc giận Cừu Trọng Mưu nên kẻ điên đó mới bị lên cơn, mất hết lý trí và không còn kiểm soát được hành động của bản thân mình. Thậm chí để bắt Tần Lạc phải quỳ xuống, hắn không nghi ngại đã bắn ra một phát đạn.

Hơn nữa, Tần Lạc cũng biết rằng, phát đạn đó Cừu Trọng Mưu bắn ra không phải chủ định bắn xuống sàn nhà để dọa hắn. Tên đó thật lòng muốn bắn vào chân Tần Lạc, chỉ là tay nghề bắn súng của hắn còn non kém, lại nổ súng một cách quá vội vàng, không có thời gian để ngắm bắn nên mới bị trượt xuống sàn nhà mà thôi.

Chỉ một khắc trôi qua, Tần Lạc đã chính thức cảm giác được tình trạng nguy hiểm mà mình đang mắc phải. Đây là do hắn đã sống ở thế giới này hơn hai mươi năm nên cũng có kinh nghiệm hơn.

Bởi vì hắn biết, người này sẵn sàng bóp cò súng để đối đầu với mình.

Bình thường mà nói, ai có thể mang chính tính mạng mình ra mà cược xem tình huống xấu nhất có xảy ra hay không?

Hiển nhiên, Tần Lạc sẽ không làm thế.

Chết rồi thì có hối cũng không kịp. Kể cả sau này, khi mình chết rồi, Cừu Trọng Mưu có phải đền mạng hay bị tù chung thân thì mình cũng có được chứng kiến đâu. Chết rồi còn chiếm được tiện nghi gì nữa.

Mình là ai? Một người tuổi còn trẻ nhưng có lý tưởng cao đẹp, khát vọng thành công, phụ nữ đẹp theo ầm ầm.

Còn hắn thì sao? Ngay cả một lão bà cũng không thèm để ý.

Như vậy, liệu có thể so sánh hai người với nhau không? Quá lệch!

Thà giết chết đối thủ rồi mình có bị tống vào tù cũng được, còn hơn là để đối thủ giết mình cho dù sau đấy có thể hắn cũng sẽ bị tống vào tù. Hơn nữa, ai mà biết được khi mình chết rồi họ có bị tống vào tù hay không? Luật pháp của Hoa hạ là do con người đặt ra và thực thi. Cừu gia thì quả thật là một gia tộc mạnh, họ có thể làm nhiều cách chạy chọt để Cừu Trọng Mưu dù có gây ra tội gì cũng không bị ngồi tù. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Cho nên, Tần Lạc quyết định phải phản kích.

Càng sớm khiến tên điên kia phải buông rơi khẩu súng sẽ càng tốt. Nếu có thời gian, chắc chắn hắn sẽ còn nổi điên hơn. Khi đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?

Bởi vì ban đầu, Cừu Trọng Mưu là người rút súng ra trước nên hắn có cơ hội chĩa thẳng súng vào đầu Tần Lạc. Vậy là Tần Lạc mất đi cơ hội chế địch tiên cơ. Nhưng thật ra trong túi hắn cũng có loại hỏa dược gọi là "tiểu hắc". Nếu nòng súng đen như mực kia không thẳng chĩa vào đầu hắn thì hắn đã có cơ hội rút ra uy hiếp đối phương rồi.

Thứ mà Tần Lạc có không phải là hỏa dược nên không thể sử xuất dễ dàng theo kiểu súng pháp. Nhưng nếu thấy rõ được đường đi nước bước của chuyển động, Tần Lạc có thể ra tay mà đoạt lại khẩu súng đang chĩa thẳng vào mình. Nhưng để làm được điều đó thì Tần Lạc cần thời gian cũng như cơ hội thuận lợi.

Cùng lúc đó, Tần Lạc lên tiếng hỏi Cừu Trọng Mưu liệu có muốn ăn vài cái bạt tai nhằm cố ý chọc giận và đánh lạc hướng hắn ta. Sau đó, hắn sẵn sàng quỳ xuống, phần giả bộ phục tùng cho Cừu Trọng Mưu nguôi ngoai, phần lợi dụng tiếng đầu gối đập xuống nền nhà để che dấu tiếng hắn rút súng ra rồi mở chốt an toàn. Nếu không, để Cừu Trọng Mưu nghe thấy liên tiếp hai tiếng động lạ, hắn ta sẽ phát hiện ra và hành động của Tần Lạc sẽ không còn thuận lợi như vậy nữa.

Tuy việc quỳ xuống là một việc chẳng hay ho gì, chắc chắn sẽ phần nào ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn cao ngất đầy vĩ đại của hắn, nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của tên Cừu Trọng Mưu đang phát điên kia thì khéo hình tượng đó cũng không giữ lại được để mà mất. Vậy nên Tần Lạc quyết định thà là "lùi một bước mà tiến hai bước".

Trong đầu hắn lúc này đang hình dung ra những cảnh trong những bộ phim nổi tiếng trên TV mà hắn từng xem, với những phần tử khủng bố khi muốn cướp thứ gì đó để trong két an toàn sẽ chĩa súng thẳng vào đầu người chủ của cái két đó, mồm hét: "nói mật mã mau, nếu không tao sẽ giết mày".

"Đừng có mơ. Tao sẽ không bao giờ nói cho chúng mày biết cả. Đồ kẻ cướp", người con tin đáp lại, đầu ngẩng cao tự hào không sợ chết hét lớn mắng lại tên cướp.

"Ba!"

Tiếng súng vang lên, con tin nằm dài trên sàn trong vũng máu. Đến cái mạng cũng chẳng còn mà tiêu pha tận hưởng những thứ trong két.

Tiếp theo, tên khủng bố đi tới chỗ người thứ hai cũng đang quỳ gần đó, chĩa súng vào đầu hắn quát: "Cho tao biết mật mã. Nếu không mày cũng sẽ chết".

Tên này sợ hãi mà khai ra mật mã, vậy là hắn giữ được cái mạng sống của mình.

Kỳ thật, người thứ nhất chết một cách oan uổng, điều đó quả là không đáng.

Hắn chỉ muốn thể hiện tinh thần trọng nghĩa nên thuận miệng buông ra một câu như vậy, nhưng tên sát thủ nào có hiểu cho hắn. "Bòm" một cái súng nổ, vậy là cái mạng cũng chẳng còn.

Khí phách muốn thể hiện thì cũng phải chọn đúng chỗ mà thể hiện, không thì chỉ có thiệt thân.

Vào bất cứ lúc nào, con người ta cũng nên quý trọng cái mạng sống của mình và giữ lấy nó bằng mọi cách có thể. Anh nào có phải là Nhĩ Bất Thị, lấy đâu ra khả năng đạn bắn không thủng. Anh cũng không có chín cái mạng mà có thể chết đi sống lại. Vậy nên khôn ngoan thì phải biết tránh đi những viên đạn lạc mà bảo vệ cái tính mạng duy nhất của anh.

Về phần Tần Lạc, vì sao hắn bắn mà không có chút do dự nào? Bởi hắn sợ chỉ cần chậm chễ một chút để Cừu Trọng Mưu phát hiện ra hành động của hắn thì Cừu Trọng Mưu sẽ một lần nữa nâng khẩu súng lên là cái mạng nhỏ của hắn lúc đó chắc sẽ khó giữ.

Khi đã quyết định bắn rồi, Tần Lạc cũng phải bắn mấy phát liền. Bởi vì hắn biết trình độ bắn của hắn cũng chẳng có gì nên không tự tin được. Kể từ lúc có được "tiểu hắc", hắn đã lén lút tập mấy lần nhưng vì không biết mua đạn ở đâu nên hắn chỉ dám tập xuông chứ không nỡ đem đạn thật ra tập.

Duy nhất có một lần hắn bắn ra một viên đạn, nhưng thật ra là do hắn không cẩn thận nên viên đạn sơ ý bị bắn ra. Còn những lần khác, hắn đều chủ ý giơ súng nhắm vào những con muỗi, con ruồi hay động vật nhỏ trong phòng rồi "ba ba ba" giả bộ bắn chúng. Tất nhiên những tiếng đó không phải do súng phát ra mà là do mồm hắn cố tình nói cho giống như đang bắn thật.

Khi còn nhỏ, tuổi thơ Tần Lạc không có gì đáng nhớ. Hắn chưa bao giờ chơi trò "Công an bắt gián điệp" rất nổi tiếng của trẻ con. Giờ đây, khi đã ngoài hai mươi tuổi, hắn cuối cùng cũng có cơ hội để bù đắp cho thiếu hụt đó.

"A!!!"

Khẩu súng trong tay Cừu Trọng Mưu rơi xuống. Hắn quỳ rạp xuống đất kêu thảm.

Mu bàn chân hắn đã bị bắn trúng, đôi giày làm bằng da cá sấu mà hắn đang đi trên chân đã bị xuyên thủng, máu tươi túa ra, nhanh chóng nhuốm đỏ đôi giày mà vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại.

Tần Lạc vùng dậy, tiến lên một bước, vung cước đá vào tay Cừu Trọng Mưu khiến hắn đánh rơi khẩu súng. Sau đó, hắn ngồi phịch xuống đất thở dốc.

"Con bà nó. Kích thích thật đấy".

Thở hổn hển một thôi một hồi, Tần Lạc tiến đến kiểm tra những vết thương trên người Cừu Trọng Mưu. Ngoài vết thương ở mu bàn chân, người hắn vẫn bình thường, không có dấu vết của bất kỳ vết thương nào khác.

Điều này khiến Tần Lạc băn khoăn trăm mối mà chưa tìm ra câu giải đáp. Rõ ràng hắn ngắm vào cẳng chân Cừu Trọng Mưu để bắn. Vậy mà sao hắn ta lại bị thương ở mu bàn chân nhỉ?

Nhưng có còn hơn không, may mà phát súng đó cũng trúng được địch thủ, nếu không tình huống sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Nói không chừng, Cừu gia sẽ cử ra một tiểu đội bắn tỉa đứng chĩa súng vào hắn ý chứ.

Nghĩ vậy, Tần Lạc tâm lý có đôi chút cảm giác may mắn.

"Lạy chúa tôi! Lạy chúa tôi!" Đái Duy Tư lớn tiếng kêu gào, vẻ mặt sợ hãi.

Trước kia, khi mới gặp những người Hoa Hạ này, ông ta nhận thấy họ cũng có biểu hiện văn chất, nói chuyện thì ôn nhu tế khí, thái độ hòa ái dễ gần. Khi ăn uống, họ thậm chí toàn uống những loại xa hoa cực phẩm hồng tửu. Tuy tư thế nâng chén của họ đôi lúc không đúng lắm nhưng nói cho cùng, bọn họ cũng có thể được coi là những người lịch sự.

Nhưng hai người Hoa Hạ hôm nay mà hắn được chứng kiến thì quả thực là những người thô bạo không để đâu cho hết.

Đến lúc này những tên bảo tiêu của Cừu gia không dám đứng ngoài cuộc quan sát nữa. Hai tên tiến đến xem xét vết thương của Cừu Trọng Mưu. Vài tên khác đứng thành một hàng trước mặt Tần Lạc, chắn giữa hắn với Cừu Trọng Mưu sợ rằng hắn định làm điều gì điên rồ với Cừu Trọng Mưu nữa.

"Dừng tay lại. Dừng lại ngay cho ta", Cừu Yên Mị hoàn toàn bị bất ngờ trước tình huống dường như không tưởng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cô không kịp trở tay. Giờ tỉnh lại, thấy tình trạng của Cừu Trọng Mưu, cô bèn lớn tiếng ra lệnh cho bọn bảo tiêu "mau mau đưa Cừu Trọng Mưu vào bệnh viện".

Bọn bảo tiêu rốt cục cũng tìm được một "cái cột mà dựa". Lúc trước bọn chúng như rắn mất đầu, luống cuống không biết nên làm gì. Giờ có mệnh lệnh của Cừu Yên Mị, chúng liền nhanh chóng bắt tay vào việc. Người chạy đi chuẩn bị xe, kẻ đỡ Cừu Trọng Mưu dìu ra bên ngoài chuẩn bị đi đến bệnh viện.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Trong thoáng chốc, căn phòng chỉ còn lại ba người đang đứng như trời trồng ở đó.

Tần Lạc- kẻ vừa nổ súng. Cừu Yên Mị - khuôn mặt vẫn còn vẻ hoảng hốt. Thầy thuốc Đái Duy Tư – luống cuống không biết mình phải làm gì lúc này.

Cừu Yên Mị nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc. Sau đó, cô lấy từ trong túi xách ra cái điện thoại đi động đưa cho hắn.

Tần Lạc cười cười nói: "không cần đâu, tôi cũng có điện thoại di động rồi".

Nói xong, hắn liền rút ra cái điện thoại di động của mình, sau đó quay số gọi đi. Khi có tín hiệu trả lời từ đầu bên kia, hắn nói: "Xin chào, đó có phải đồn cảnh sát không? Tôi là Tần Lạc, chữ Tần trong Tần Thủy Hoàng, còn chữ Lạc trong chữ Thủy Lạc. Tôi muốn tự thú. Có người đánh tôi bị thương nên tôi đã nổ súng đả thương hắn ta. Hy vọng các ông đến nhanh lên để giải quyết mọi việc. Tôi đang ở…"

Tần Lạc suy nghĩ một chút mà không ra. Rồi quay sang hỏi Cừu Yên Mị: "Ta bây giờ đang ở đâu nhỉ?"

Cừu Yên Mị cầm lấy điện thoại di động của hắn rồi áp sát vào tai nói tiếp: "Bích thủy loan. Cừu gia đại trạch"

Nói xong, cô ta cúp máy.

"Chỉ cần nói vậy là bọn họ có thể tìm ra sao?" Tần Lạc lo lắng hỏi. Cừu Yên Mị không hề nói rõ địa chỉ với cảnh sát, thế nếu cảnh sát không biết đường mà tìm đến đây được thì không biết hắn sẽ phải tự thú bằng cách nào?

"Bọn họ sẽ tìm được", Cừu Yên Mị khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Sau đó, cô đi tới trước mặt giáo sư Đái Duy Tư nói: "Đái Duy Tư tiên sinh, với tư cách là một chuyên gia về các loại bệnh thần kinh của thế giới, ngài chắc chắn sẽ làm nhân chứng, và nói sự thật với cảnh sát về những chuyện vừa xảy ra có đúng không?"

Mặc dù vẻ mặt của người phụ nữ kia vẫn phảng phất một nụ cười nhưng Đái Duy Tư vẫn thấy cảm giác lành lạnh nơi sống lưng. Cô gái này cô đôi mắt đẹp mê hồn, khiến người đối diện nhìn vào là muốn chết chìm trong đó, nhưng tại sao Đái Duy Tư không dám nhìn vào đó lần thứ hai?

"Tôi hiểu. Tôi chắc chắn sẽ chỉ nói sự thật. Có những thứ tôi nghe không hiểu nhưng nhìn thấy cái gì, tôi sẽ nói cái đó", Đái Duy Tư tiên sinh khẳng định chắc chắn.

"Tốt lắm. Tôi tin ông là một người biết phải trái", Cừu Yên Mị gật đầu đồng tình.

Cảnh sát quả không làm cho Tần Lạc phải thất vọng. Chưa đầy mười phút sau đó, xe cảnh sát đã đỗ trước cửa Cừu gia đại trạch.

Nhưng điều làm cho Tần Lạc cảm thấy không hài lòng, đó là họ đến mà "không kèn không trống" trong khi hắn đang chờ đợi tiếng còi hú inh ỏi như trong phim cơ.

Một người cảnh sát trung niên mặc y phục bình thường, không rõ cấp bậc gì đến đứng trước cửa. Ông ta cung cẩn nói với Cừu Yên Mị: "Cừu tiểu thư, tôi là Dịch Bằng, cảnh sát thuộc Bích Thủy phân cục. Xin lỗi phải làm phiền cô. Chúng tôi nhận được một cú điện thoại báo án, nói là có một người tên là Tần Lạc đã nổ súng đả thương người ở đây. Vì sự an toàn của mọi người trong Cừu gia, chúng tôi có trách nhiệm phải đến đây để kiểm tra chân tướng sự tình".

"Đúng là có chuyện đó", Cừu Yên Mị nói.

Ông cảnh sát thể hiện rõ sự sửng sốt trên khuôn mặt, rồi ông ta hỏi tiếp: "Vậy ai là Tần Lạc?"

"Là tôi đây", người thiếu niên tuấn tú đứng bên cạnh Cừu Yên Mị lên tiếng, vẻ mặt ôn hòa tươi cười trông không giống với kẻ có thể làm hại ai.

"Cái này…", ông cảnh sát càng thấy bối rối, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. "Là cậu sao, tiên sinh? Cậu không nói giỡn chơi đấy chứ? Thế người bị thương là ai vậy?"

"Người bị thương là Cừu Trọng Mưu, đường đệ của ta. Cậu ta giờ đang được đưa vào bệnh viện kiểm tra. Các ông có thể vào viện để hỏi cung cậu ta nếu cần", Cừu Yên Mị nói.

Nghe Cừu Yên Mị nói xong, ông cảnh sát càng thấy bối rối hơn nữa.

Đường đệ của Cừu đại tiểu thư bị một người tên là Tần Lạc nổ súng đả thương… Cừu Trọng Mưu bị đưa vào viện… còn hung thủ tên Tần Lạc kia thì đang đứng đây nói giỡn với Cừu đại tiểu thư? Thật không thể tin được.

Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế này? Chẳng lẽ mâu thuẫn nội bộ bên trong Cừu gia lại nghiêm trọng đến mức thế này sao?

"Tần tiên sinh, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến. Chúng ta muốn điều tra sự việc này một cách rõ ràng", vị cảnh sát cuối cùng cũng cất tiếng nói với Tần Lạc. Bởi vì sự việc này có liên lụy dính dáng đến Cừu gia nên họ không muốn giải quyết mọi chuyện một cách qua quýt.

"Được thôi", Tần Lạc nói. "Có thể không còng tay tôi lại không?"

Hắn hỏi vậy vì có cảm giác rằng việc bị còng tay thật sự sẽ ảnh hưởng nhiều và không tốt đến hình ảnh của hắn.

"Cũng được. Bởi vì lần này chúng tôi bắt giữ cậu mà chưa có một chứng cớ rõ ràng nào nên chưa thể coi cậu là một tội phạm được", vị cảnh sát nói với Tần Lạc đầy vẻ thiện ý.

Tần Lạc quay lại, đưa điện thoại di động cho Cừu Yên Mị nói: "Tôi đi trước nha".

Cừu Yên Mị gật đầu đáp: "Được, xử lý xong mọi chuyện ở đây tôi sẽ đi tìm anh".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK