Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ao không lớn, nước ao lại trong veo. Bên trong có nuôi cá chép đỏ mập mập béo béo, từ trong nước nhô lên ngó dáo dác, nhìn hai nam nhân đi qua đỉnh đầu nó.

Khi Vương Dưỡng Tâm cố ý dậm chân một cái, mấy con cá này liền tỏm một tiếng lẩn trốn mất tiêu.

Giữa ao có một chòi nghỉ, xa hơn nữa là một đoạn cầu kiều dài, sau đó là liên tiếp cửa nhỏ hình vòm u thâm tĩnh mịch.

"Anh đoán nơi này là nơi nào?" Vương Dưỡng Tâm chỉ vào cổng vòm có chút âm u kia hỏi.

"Xem một chút sẽ biết. Có thể là nhân vật trọng yếu ở Quỷ y phái". Tần Lạc vừa bước nhẹ về phía trước, vừa nhỏ giọng nói, như là sợ kinh nhiễu sự an tĩnh của chủ nhân nơi này.

Quỷ y phái là một trong những lưu phái Trung y xưa nhất trong truyền thuyết, nghe tên này khiến người ta tưởng tượng vô hạn. Lại thấy có địa phương như vậy hiển nhiên khiến cho người ta liên tưởng tới chỗ thế ngoại đào viên.

"Các người là ai? Đứng lại". Một tiếng quát chói tai đột ngột vang lên, khiến Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm khựng lại ở đình giữa ao.

Thanh âm này giống như ma khóc sói tru, khàn khàn, rõ là ban ngày mà vẫn khiến người ta có cảm giác dựng tóc gáy.

Hai người đang suy nghĩ xem ai mà giọng khó nghe như vậy, còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói đó lại lần nữa vang lên, mắng: "Chẳng lẽ các người mắt chó mù, tai chó điếc sao? Sao không không trả lời lão thân?"

"Bà là ai hả? Dựa vào cái gì mà mắng người chứ?" Vương Dưỡng Tâm hô một tiếng về phía tiểu viện kia. Rõ rằng gã nghe thanh âm là từ tiểu viện kia truyền tới. Sắc mặt có chút bất thiện, tự dựng lại bị người ta mắng mấy câu, trong lòng gã cũng chẳng vui vẻ gì.

"Thằng nhãi vô tri, còn chưa trả lời vấn đề của lão thân mà còn dám hỏi ngược lại ta là ai à? Chẳng lẽ Quỷ y phái các người không nói qua cho các người biết sao? Hậu viện này là cấm địa, không được tự ý xâm nhập". Thanh âm chói tai của lão phu nhân kia lại lần nữa truyền tới.

Quỷ y phái các người?

Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm liếc nhau, chẳng lẽ lão phu nhân này không phải là người Quỷ y phái sao?

"Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi". Vương Dưỡng Tâm cười ha hả nói, sau đó hai người xoay người định chạy trốn.

Nếu bên này không tiện tiến vào, vậy không đi là được. Các môn các phái đều có quy củ của mình, bọn họ cũng không muốn vì lòng hiếu kỳ của mình mà phá hủy quy củ của người khác.

Không biết có phải do nguyên nhân hai người không lên tiếng nữa không, hay là lão phu nhân nghe được tiếng chân họ chạy trốn, phẫn nộ quát: "Quấy nhiễu sự thanh tĩnh của môn chủ chúng ta rồi đi thế à? Không dễ vậy đâu".

Lúc nói câu đầu tiên, giọng nói kia vẫn còn đang ở tiểu viện. Nhưng lúc nói xong lời cuối cùng, không ngờ bà đã chạy lên cầu kiều, như ma quỷ đuổi phía sau hai người.

Bạn có thể tưởng tượng hình ảnh như vậy không?

Một tiểu lão thái mặc hắc bào chân không chạm đất, như là bay ở không trung bay về phía hai người. Tốc độ nhanh vô cùng, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào, giống như quỷ hồn ở trong phim kinh dị vậy.

Tần Lạc cùng Vương Dưỡng Tâm cùng trừng lớn con mắt, trơn mắt nhìn tiểu lão thái kia "bay" tới trước mặt hai người, chỉ vào mũi hai người mắng một trận: "Các người là ai? Chẳng lẽ không biết chút quy củ à? Đây là tố chất của đệ tử nhập môn Quỷ y phái các người à? Rõ ràng đã bảo không được tiến vào hậu viện này, các người sao không nghe lệnh? Hôm nay không trả cho lão thân một cái công đạo, xe ta có cắt đứt chân chó của các người không".

Người tiểu lão thái rất lùn, đại khái chỉ khoảng 1m5. Thân thể gầy khọm, tựa như bù nhìn dùng để dọa chim chóc vậy.

Trên mặt của lão không có thịt, chỉ có một tầng da giống vỏ quýt. Cằm nhô, lúc nói chuyện hai khối da liền rung theo miệng – nói thật, Tần Lạc chưa bao giờ thấy qua lão thái thái kinh khủng như vậy.

Nhưng mà, Tần Lạc không dám có chút khinh thường nào với lão.

Bởi vì hắn đã nhìn ra, tiếng bước chân của tiểu lão thái này rất nhẹ, cước không chạm đất. Giống như là loại cước bộ thần kỳ nào đó.

Tựa như cước bộ mình được dạy. Đó là một loại cước bộ trải qua trăm ngàn lần rèn luyện cùng vô số lần phân tích thống kê, tổng kết ra hợp lý nhất.

Mà cước bộ của lão này, có lẽ cũng ẩn chút biểu diễn huyền diệu của Âm Dương Bát Quái… Cụ thể là thứ gì, Tần Lạc cũng không thể nào biết được.

Nhưng mà, hắn biết rõ, nếu tiểu lão thái muốn gây phiền toái cho bọn họ. Bọn họ sẽ chẳng chạy thoát khỏi lão…

Nghĩ tới loại khả năng này, Tần Lạc cảm thấy mình thật rất nguy kịch. Vì vậy, hắn quyết định phải giữ thái độ tôn kính hữu lễ với lão nhân gia này.

"Lão bà, chúng cháu là vô tình đi ngang qua. Chỉ do thấy bên này có một cái ao, định qua đây xem một chút. Chúng cháu không phải là Quỷ y phái, cũng không ai nói với chúng chau không được vào cấm địa hậu viện này cả. Nếu có chỗ nào đắc tội, xin rộng lòng tha thứ". Tần Lạc lấy thân phận vãn bối, nói với vẻ mặt áy náy.

Quả nhiên, nghe Tần Lạc nói vậy, tức giận trên mặt tiểu lão thái tiêu tan hơn phân nửa. Hai tròng mắt nhìn qua có chút trống rỗng nhưng lại phi thường sắc bén nhìn Tần Lạc, tán dương: "Người trẻ tuổi này thật không tệ. Hiểu được đạo lý biết sai có thể sửa. Giỏi hơn so với người bên cạnh kia nhiều".

Vương Dưỡng Tâm da mặt hơi mỏng suýt hộc máu. Mình cũng chưa nói gì cả mà? Đâu có da mặt dày như lão?

"Nếu không phải lão vừa mở miệng đả đòi đánh người thì cháu sẽ phản bác người sao?" Vương Dưỡng Tâm không phục mà phản kích một câu.

Bá!

Vẻ mặt tiểu lão thái vừa mới hòa hoãn lại thoáng cái trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Dưỡng Tâm ngập sát khí.

Tần Lạc đã nhận ra, tính tình lão thái thái này khá nóng nảy. Hơn nữa hình còn rất cổ quái. Một lời không thuận tai thì chính là bộ dạng muốn liều mạng với người ta.

"Cậu là muốn chết ư". Tiểu lão thái lạnh giọng quát.

"Bản thân cháu cũng muốn thử một chút đấy". Bị người ta quát lớn như vậy, Vương Dưỡng Tâm cũng không nhịn được, cố chấp cãi lại một câu.

Nam nhân chính là rất dễ bị kích động, một khi máu nóng bốc lên, mười con trâu cũng không thể kéo trở lại.

Vì vậy, tiểu lão thái liền động.

Mới vừa rồi còn đứng trước Tần Lạc, mà trong nháy mắt đã lách qua bên người Tần Lạc, đánh về phía Vương Dưỡng Tâm đứng phía sau Tần Lạc.

Tần Lạc lo Vương Dưỡng Tâm bị tổn thương, đứng tại chỗ nghiêng người chín mươi độ, đưa tay bắt cánh tay tiểu lão thái.

Vừa bắt vừa hô: "Lão thái thái, không nên xúc động".

Nhưng mà, một trảo này của Tần Lạc đã thất bại. Chỉ thấy trước mặt hắn hoa lên, đã thấy Vương Dưỡng Tâm bị tiểu lão thái nhấc lên ném ra khỏi cầu đá.

Bùm!

Vương Dưỡng Tâm liền rơi xuống nước.

Một tiếng vang lên, bọt nước văng tung tóe.

Cá chép trong ao bị quả bom tạc này làm giật mình, nhảy loạn ra ngoài. Trong lúc nhất thời, cá trong nước ngóc đầu lên, trông rất náo nhiệt.

Vương Dưỡng Tâm từ trong ao nhô đầu ra, trong miệng đầy nước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, liều mạng bơi đến bờ ao.

Lúc này là thời gian lạnh nhất trong năm ở Yến Kinh, người mặc áo bông đứng trong gió thôi cũng đã cảm thấy lạnh vù vù rồi. Có mấy ai có dũng khí mà nhảy xuống bơi trong mùa đông không?

"Dưỡng Tâm, cậu thế nào rồi?" Tần Lạc sốt ruột hô.

"Không… sao". Giọng Vương Dưỡng Tâm giống như bị đóng băng, thanh âm nói chuyện lắp ba lắp bắp, hàm trên hàm dưới va nhau không ngừng, cả người run bần bật.

"Đây là một chút giáo huấn cho hắn. Lần sau còn dám nói năng lỗ mãng với lão thân, xem ta thu thập hắn thế nào". Tiểu lão thái hung dữ nói.

"Lão nhân gia, Dưỡng Tâm cũng chưa sai gì. Lão ném hắn xuống nước vào mùa đông lạnh này, thật sự là lão không đúng rồi". Tần Lạc quay sang, nói với tiểu lão thái bằng giọng lạnh như băng.

Mặc dù hắn biết rõ, chính hắn cũng rất có thể sẽ giống như Vương Dưỡng Tâm, bị tiểu lão thái ném vào trong nước lạnh.

Nhưng mà hắn vẫn nói.

Có nhiều lúc, có chút chuyện không phải là có thể nói hay không thể nói, mà là có nên nói không. Có một số việc không phải có thể hay không thể làm, mà là có nên làm hay không.

Vương Dưỡng Tâm là hắn dẫn tới, Vương Dưỡng Tâm bị người khác khi dễ, hắn hiển nhiên là muốn thay gã đòi một cái công đạo.

Đương nhiên, thứ công đạo này phần lớn là dựa vào cường quyền tranh với cường quyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cậu cảm thấy ta làm sai sao?" Ánh mắt sắc bèn tàn nhẫn của tiểu lão thái nhìn chằm chằm Tần Lạc, giọng khàn khàn hỏi.

"Lão quả thật đã sai rồi". Tần Lạc nói.

"Cậu cũng muốn chết à?" Tiểu lão thái quát.

"Cháu không muốn đắc tội lão nhân gia. Nhưng mà, cháu cũng không thể nhìn bạn bị người ta khi dễ mà không nói một tiếng". Tần Lạc quật cường mà đối mặt với lão thái thái, nói không chút nhượng bộ.

Nói thật, nếu không phải lo khí thế mình thua kém, hắn thật chẳng muốn nhìn trừng trừng lão thái thái này như vậy đâu.

Khóe mắt lão nhăn nheo như vậy, hốc mắt sâu như vậy, con ngươi vàng như vậy, da tay sần sùi như vậy, nếp nhăn nhiều như vậy… cho dù có nhìn một năm nửa năm, không có tình thú vẫn là không có tình thú.

"Ma Ma, không nên làm khó người ta. Trở về đi". Một giọng nói yêu kiều truyền đến.

Giọng nói này cực nhẹ, cực trong, xem ra người nói tuổi không lớn. Nhưng mà, vẫn là cái giọng vừa nhẹ vừa trong này, mà lại khiến người ta nảy sinh cảm giác thương tiếc.

Khiến người khác ngoài ý muốn chính là, tiểu lão thái sau khi nghe thấy giọng nói kia, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, rồi lại phóng như "bay" về phía đó.

Trong chớp mắt, liền chui vào trong tiểu viện thần bí kia.

Tần Lạc đứng ở lan can cầu đá ngẩn người, nhớ tới Vương Dưỡng Tâm vẫn còn ở dưới nước chưa leo lên, vội chạy tới bên bờ kéo gã lên…

Vương Dưỡng Tâm tắm xong, quấn khăn tắm dày cộm đi ra ngoài mà vẫn cảm thấy toàn thân rét lạnh, lại chui vào ổ chăn ở trên giường mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.

"Cái lão vu bà kia là ai nhỉ? Sao lại lợi hại vậy chứ? Tôi còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra. Lão đã phóng tới trước mặt tôi, đẩy tôi, tôi liền té xuống rồi". Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt buồn bực nói.

"Tôi cũng không biết thân phận của lão. Lão hình như biết chút công phu". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Công phu?" Con mắt Vương Dưỡng Tâm sáng lên. "Xem ra, những môn lớn phái lớn có thể tồn tại trăm ngàn năm này, quả thật có chút chỗ không giống tầm thường".

"Đúng vậy. Đại hội đấu y ngày mai nhất định sẽ phi thường đặc sắc". Tần Lạc gật đầu, cũng rất chờ mong.

"Cô gái lên tiếng sau cùng là ai nhỉ?" Đầu Vương Dưỡng Tâm tựa lên thành giường suy nghĩ, lại đặt câu hỏi.

"Tôi ngay cả mặt cũng chưa thấy". Tần Lạc lắc đầu.

"Giọng nói thật dễ nghe". Vương Dưỡng Tâm nói. "Lúc ấy tôi đang vội bơi tới bờ, sau khi nghe giọng nói đó, tôi thậm chí có một hồi lâu quên mất mình nên làm gì".

Tần Lạc cười cười, không lên tiếng.

"Tôi thật sự hâm mộ vận khí tốt của anh. Mỗi khi anh gặp phiền toái, luôn có người đẹp giải vây". Vương Dưỡng Tâm có chút ấm ức nói.

"Cậu sao biết nàng là người đẹp?"

"Nghe giọng là biết. Con gái có giọng nói như vậy, tướng mạo có thể xấu được sao?" Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt hồi tưởng nói: "Mấy ngày sau, cũng khong biết có thể nhìn thấy không".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK