Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên Trọng nghe vậy liền xấu hổ nói: "Vâng! Thiên Trọng suy xét tình hình thiếu suy nghĩ, để cho ông gặp nhiều phiền phức rồi!"

"Cũng chẳng có gì là phiền phức cả! Chỉ cần một cái cớ thôi, một cái cớ có thể làm cho người ta thất điên bát đảo. Cậu lần này làm việc không được đẹp cho lắm, nhưng cũng không có lỗ hổng nào cả, vậy nhưng Long Vương làm việc lại vừa không đẹp, vừa có nhiều lỗ hổng! Ông ta thích khoe khoang mình là giỏi, chúng ta tìm ông ta giải thích cũng chẳng có gì quá đáng phải không?"

"Ông muốn xuất hiện sao?" Hoàng Thiên Trọng nói.

"Ta mà không lên tiếng, thì cậu cũng đã tiêu tùng từ lâu rồi!" Ông lão thở dài nói: "Thời đại bây giờ khác xưa rồi, không còn có những dũng sĩ xung phong đánh trận nữa rồi, bây giờ toàn là những người ngồi quan sát tình hình. Mọi người đều im lặng, bọn họ đều quan sát xem xét thái độ của ta, ta không có ý gì, thì bọn họ cũng coi như không thấy gì, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!"

"Vậy phiền ông quá!" Hoàng Thiên Trọng cảm kích nói.

Ông lão nghe vậy liền khoát khoát tay nói: "Mỗi lần viết chữ, ta đều viết nháp trước một lượt, viết làm sao cho nét chữ nó thật là đẹp rồi thì ta mới động bút! Về sau cậu hành sự cũng nên động não một chút, cái chữ 'Đấu này có người viết cả đời mình rồi, mà viết có ra cái gì đâu! Không được phép vội vã!"

"Vâng!" Hoàng Thiên Trọng cúi người đáp.

"Thôi đi đi!" Ông lão vẫy tay ra hiệu: " Cậu đi an ủi gia đinh nhà họ Thái trước đi đã, bây giờ vẫn chưa phải lúc bọn họ làm loạn đâu! Và còn nữa. . ."

Ông lão quay sang nhìn Hoàng Thiên Trọng một cái rồi nói: "Lần sau, đừng có tự cho mình là thông minh đưa nó đến đây, cậu làm như vậy là muốn ra uy với tôi, hay là muốn chiếu tướng tôi hả?" .

"Vâng! Thiên Trọng hiểu rồi ạ!" Hoàng Thiên Trọng nghe ông lão nói mà vã mồ hôi hột, vội vã cúi người đáp.

Tần Lạc chầm chậm mở mắt ra, trông thấy có một bóng người đang ở trước mặt của mình

"Độ cảnh giác quá kém, nếu như tôi mà là sát thủ, thì anh cũng đã chết rồi!" Bóng người đó lên tiếng nói

Tần Lạc nghe vậy cười khổ đáp: "Ly! Đây là Long Tức, lẽ nào nơi này sát thủ cũng có thể mò vào được hay sao?"

Tối hôm qua, sau khi được Long Vương cứu về, Tần Lạc liền ở đây, không về nhà nữa, hắn gọi điện thoại báo cho Lâm Hoán Khê, rồi ở lại đây chữa trị. Ngày trước mỗi lần châm cứu cho Long Vương xong, mệt quá lả hắn nằm lại nghỉ ngơi luôn ở trong căn phòng này.

"Quân Sư có thể, tôi cũng có thể!" Ly đáp lại gọn lỏn.

"_____"

Tần Lạc cảm thấy bản thân mình khó có thể nói chuyện được với Ly về vấn đề này, nên chuyển sang chuyện khác nói: "Đúng rồi, cô vừa nhắc đến Quân Sư tôi mới nhớ Quân Sư đâu rồi?"

"Đi thi hành nhiệm vụ rồi!" Ly đáp.

"Thi hành nhiệm vụ?" Tần Lạc kinh ngạc nói: "Vừa tối qua còn ở đây, vậy mà hôm nay đã lại đi thi hành nhiệm vụ khác rồi?"

Tần Lạc và Quân Sư mới gặp mặt nhau lần đầu, nhưng hắn vẫn chưa nhìn rõ mặt nàng trông như thế nào, nàng ta luôn mặc bộ đồ đặc biệt, mặt đeo mặt nạ, trước giờ chưa từng bỏ nó xuống lần nào, nên Tần Lạc vẫn chưa có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng. Khi Tần Lạc bước theo Long Vương lên xe, thì nàng ta lại biến mất trong màn đêm, nàng ta cứ như một nữ hiệp thời cổ đại vậy, tất cả đều vì dân vì nước mà cống hiến tuổi thanh xuân của mình.

Lần sau gặp lại chắc hắn không nhận ra ai là Quân sư nữa, cũng chẳng có cơ hội để cảm ơn nàng, Tần Lạc cũng thầm cảm thấy có gi tiếc nuối.

Ly không hề trả lời câu hỏi của Tần Lạc, mà hỏi ngược lại hắn: "Anh có biết Đại Đầu là ai không?"

"Đại Đầu?" Tần Lạc ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nhớ chứ! Cậu ta sao rồi?"

Khi Tần Lạc là giảng viên của đại học Y Khoa thủ đô, thì một cậu thanh niên dìu cha của cậu ta đến khám bệnh. Tần Lạc cũng đã chữa khỏi được cơ thể chứa đầy độc tố của ông ta, cũng được hai cha con cảm tạ rối rít. Khi hai cha con bọn họ đến biệt thự nhà họ Lâm cảm tạ thì Ly phát hiện ra tiềm năng tốc độ của Đại Đầu, sau đó cậu ta được đưa vào Long Tức rèn luyện và đào tạo.

"Hôm qua! Cậu ta đã chính thức gia nhập vào Long Tức rồi đó !" Ly nói

Tần Lạc không biết Long Tức sát hạch nghiêm khắc ra sao, nhưng Đại Đầu có thể vào được Long Tức thi đó quả là một điều vô cùng đáng mừng.

Bởi vì cơ duyên này chính là bước ngoặt cuộc đời của Đại Đầu, Tần Lạc cũng vì đó mà mừng rỡ khôn nguôi.

"Gửi lời chúc mừng của tôi đến cho cậu ta nhé!" Tần Lạc mỉm cười nói.

"Lần này cậu ta cùng Quân Sư đi chấp hành nhiệm vụ! Quân Sư rất xem trọng cậu ta, cảm thấy cậu ta rất có tiền đồ, có khả năng phát triển rộng lớn và toàn diện!"

"Phát triển toàn diện?" Tần Lạc kinh ngạc nói.

"Quân Sư là đội trưởng của chúng tôi, cũng là bộ não chỉ huy cùa Long Tức, cô ấy có thể độc lập chấp hành nhiệm vụ cũng có thể vạch ra kế hoạch tác chiến cho Long Tức, cái này cũng có thể gọi là phát triển toàn diện!" Ly nói.

"Thật là không thể tưởng tượng nổi!" Tần Lạc mỉm cười nói, mới sáng sớm thế này mà đã nhận được tin tốt lành như vậy, nên tâm tình của hắn cũng trở nên vui vẻ khác thường, những uất ức, khó chịu của ngày hôm qua bây giờ cũng đã tan biến đi đâu hết cả.

"Anh có thể dậy được rồi đấy" Ly nói, cô luôn thay đổi chủ đề một cách đột ngột như vậy, không hề có chút lân la hay cà kê gì cả. Bất kỳ chuyện gì cũng vậy, cô chưa bao giờ phải vòng vo tam quốc rồi mới chuyển được chủ đề câu chuyện, mà cứ trực tiếp vào đề không hề có chút gượng gạo nào.

Tần Lạc thầm nghĩ, có thể đây là bản tính đặc trưng của các thành viên trong Long Tức, ngày trước khi trông thấy Đại Đầu, hắn cũng cảm thấy cậu ta là người lầm lì ít nói, nhưng lại rất chân thành, quả nhiên, cậu ta bây giờ đã là một thành viên trong Long Tức rồi.

"Bây giờ mấy giờ rồi?"

Tần Lạc đưa mẳt lên liếc chiếc đồng hồ treo trên tường nói."Tám giờ!"

"Nghĩa phụ cũng đã dậy rồi!" Ly nói: "Nghĩa phụ muốn gặp anh!"

Tần Lạc nghe vậy liền chui ra khỏi chăn, sau đó nhìn Ly một cái rồi nói: "Tôi phải mặc quần áo cái đã!"

"Tôi biết!" Ly đáp.

"Cô không cần ra ngoài kia sao?" Tần Lạc hỏi.

"Cần tôi ra ngoài sao?" Ly hỏi vặn lại.

Ngẫm nghĩ một lúc, Ly lại nói: "Tôi chờ anh ở bên ngoài!"

Tần Lạc theo Ly đến chỗ Long Vương, thì đã thấy ông ta đã ôm lấy chiếc nạng đứng tập thể dục buổi sáng rồi.

Tần Lạc không phải là người đeo bám thần tượng hay coi ai đó là thần tượng, hắn thích người khác coi hắn là thần tượng thì đúng hơn. Nhưng khi nhớ đến thần thái như thiên thần giáng thế của Long Vương, rồi cảnh trông ông ấy hành hạ gã môi thâm, cầm nạng đập vỡ sọ gã đeo kính, thì lập tức nhiệt huyết trong người của Tần Lạc lại sôi lên sùng sục.

Như vậy mới đúng là người đàn ông chân chính!

Làm đàn ông thì phải là người như vậy!

Long Vương chống tay lên chiếc nạng, mồ hôi dầm dề, thở dốc, trông thấy Tần Lạc bước tới, ông mới dừng lại, bước lại gần chiếc ghế trúc đặt gần đó.

Chiếc ghế trúc này là chiếc ghế mới, chính vì vậy mà nó còn thơm mùi tre, chiếc ghế hôm qua đã bị ông trong lúc tức giận đập nát rồi.

Người làm lúc này đưa lên cho Long Vương chiếc khăn nóng Long Vương tiếp lấy rồi đưa lên lau mặt, sau đó đặt nó lên chiếc khay gần đó, rồi nhìn Tần Lạc nói: "Con sao rồi? Hôm qua ngủ ngon chứ hả?"

"Ngủ rất ngon, nếu như không có Ly đến quấy rầy, thì con đã không muốn dậy rồi, sư phụ thì sao ạ?" Tần Lạc hỏi.

"Ta thì ngủ không được". Long Vương thẳng thắn nói: "Bây giờ có mấy con chuột nhắt càng ngày càng mất dạy, hỗn láo, thật là đáng ghét! Theo ta thì cứ đem cả nhà nó ra xử bắn cho nó nhẹ nợ!"

Tần Lạc nghe vậy liền mỉm cười an ủi nói: "Bọn chúng toàn là bọn tiểu nhân, sư phụ việc gì phải giận bọn chúng cơ chứ?Thân thể của sư phụ cũng mới bình phục, chính vì vậy mà người đừng vì cái chuyện vặt vãnh này mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình!"

Tần Lạc vừa nói đến đây, thì hắn đã tiến tới chỗ của Long Vương, nhấc cánh tay của ông ta lên, hắn lo lắng về việc hôm qua tâm tình của Long Vương quá đỗi phấn khích, vận động quá sức sẽ làm hao tổn sức lực, có hại cho sửc khỏe.

"Bọn chúng không nên kéo con vào trong chuyện này!" Long Vương nói: "Con là bác sĩ, là một bác sĩ tốt, con lại đang phải làm một việc vô cùng quan trọng, thế mà mấy con sâu mọt đó có thèm để ý gì đến đâu, bọn chúng chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của bọn chúng mà thôi, ta quyết không cho phép. . .." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cảm ơn sư phụ!" Tần Lạc cảm kích nói.

"Ơn nghĩa cái gì? Con là bác sĩ, nhiệm vụ của con là chữa bệnh cứu người, đó là thiên chức của con, còn ta là lính, là lính thì phải ra chiến trường giết địch, vậy nhưng có rất nhiều người đã biến chất hết cả rồi!" Long Vương nói.

"Đại bộ phận thì vẫn là người tốt!" Tần Lạc cảm khái nói.

"Đúng vậy, đại bộ phận là người tốt" Long Vương gật đầu nói: "Bọn họ cần một lời giải thích!"

"Giải thích gì vậy hả sư phụ?" Tần Lạc hỏi.

"Giải thích động cơ!" Long Vương cười như dại nói: "Bọn họ nói ta bênh vực con cháu trong nhà, đúng là như thế đấy, ta thích thế đấy, đứa nào làm gì được ta cơ chứ? Ta không bảo vệ con cháu của ta, lẽ nào lại đi bảo vệ mấy thằng khốn bên ngoài hay sao?"

"Ly! Con nói cho ta biết, cái thằng Trình Kiến Quân kia có phải con đánh chết không?" Long Vương quay sang nhìn Ly hỏi.

"Là con đánh nó, nhưng con không giết nó!" Ly trả lời gọn lỏn.

"Nhưng mà nó chết rồi!" Long Vương nói: "Sau cuộc xung đột thì chúng ta phải giải quyết vấn đề, bọn chúng đang chờ một lời giải thích của chúng ta!"

"Không phải là con giết!" Ly nói.

Tần Lạc nghe vậy thì cười khổ, quay sang Ly nói: "Bà cô của tôi ơi, bọn tôi biết là cô không giết nó, khi chúng ta rời đi, thì nó vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, nhưng mà bây giờ đúng là nó đã nằm dưới lòng đất sâu năm tấc rồi, chính vì vậy mà bọn chúng cứ bám vào cái này mà lằng nhằng với chúng ta! Việc chúng ta làm bây giờ là chứng minh cho chúng biết là chúng ta không có liên quan gì đến vụ này! Có lẽ việc này đúng, là có liên quan đến chúng ta thì sao."

"Vậy anh nói xem, chúng ta phải làm sao đây?" Ly tức giận nói, sau đó cô ngẫm nghĩ một lúc rôi lại bồi thêm một câu: "Tôi không phải là cô của anh, cũng chẳng phải là bà của anh!"

"_____"

Long Vương cũng đã quá quen với việc cãi nhau giữa Tần Lạc và Ly rồi, ông không những không tức giận, mà ngược lại ông còn rất thích nghe hai người cãi nhau như vậy nữa.

Long Vương lúc này khoát tay lên, mỉm cười nói: "Tần Lạc! Tuy thân thủ của Ly tốt, nhưng tính cách và phong cách làm việc lại có phần cổ quái, cứ lúc thế này lúc lại thế kia, rất khó giải thích rõ cho người ta hiểu được, theo con ta phải làm sao đây?"

"Con muốn khám nghiệm xác chết!" Tần Lạc nói.

"Khám nghiệm tử thi hả?"

"Vâng, đúng vậy! Chỉ cần khám nghiệm tử thi thì con có thể xác định được, anh ta rốt cuộc là làm sao mà chết, và cái chết của anh ta có liên quan đến chúng ta hay không?" Tần Lạc nói.

"Nếu như có liên quan thì sao !" Long Vương nói.

"Nếu mà như vậy....!" Tần Lạc liếc mắt về phía Ly rồi nói: "Thì cũng có liên quan gì đến con đâu cơ chứ, dù sao cũng có phải con hạ thủ đâu mà lo!"

"Anh....!" Loáng một cái tay của Ly đã lóe lên một tia sáng, con dao đã lăm lăm trong tay, như muốn xông lên cắm phập vào người của Tần Lạc.

"Ly" Long Vương quát lên: "Con đi theo Tần Lạc khám nghiệm thi thể một chuyến đi!"

"Vâng, thưa nghĩa phụ!" Ly nói xong liền quay sang lườm Tần Lạc một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK