Mục lục
Bác Sĩ Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tần Lạc gặp mặt Liễu Hạ Huy, không có bất kỳ cảm giác gì, sau đó hắn mới quét mắt quan sát tay tác già này rồi cố gắng ghi nhớ đặc điểm của hắn ta.

Dáng người cao cao, gầy gầy, nét mặt có vẻ ngơ ngác, cưng cứng, nếu như Tần Lạc và tay tác giả này cùng đi trên phố thì tay tác giả này chẳng có điểm gi nổi bật cả.

Bình thường, giản dị đó là ấn tượng đầu tiên mà Tần Lạc giành cho Liễu Hạ Huy.

Dĩ nhiên, Tần Lạc không phải là loại người ích kỷ nhìn mặt mà bắt hình dong. Sau khi nghe Cao Hy Vọng giới thiệu xong, Tần Lạc liền bắt tay Liễu Hạ Huv rồi hỏi thăm vài câu.

"Bác sĩ Tần! Tôi rất tôn trọng anh, cũng rất khâm phục tài năng của anh! Được làm người viết truyện về anh tôi rất lấy làm vinh dự! Như vậy tôi cũng không lấy làm xấu hổ lắm." Liễu Hạ Huy nắm lấy tay Tần Lạc nói. không biết là tay tác giả này thật lòng khâm phục Tần Lạc, hay là đang cố tình nịnh bợ hắn nữa.

"Sao vậy? Anh ngày trước viết truyện cho người khác cảm thấy xấu hổ hay sao?" Tần Lạc bông đùa nói. Hắn cảm thấy tay Liễu Hạ Huv này tuy ngoại mạo không có gì đặc sắc, nhưng nói chuyện lại rất lôi cuốn.

"Viết truyện cho người khác kiếm tiền, còn viết truyện cho anh thì để lấy tiếng!" Liễu Hạ Huv nói: "Bọn họ không đưa tiền tôi không viết, tiền ít tôi cũng không viết! Anh không cho tôi tiền tôi cũng vẫn viết truyện cho anh!"

"Vì sao vậy?" Tần Lạc cảm thấy nói chuyện với tay tác giả càng lúc càng thấy tò mò. Hon nữa, ai mà chẳng thích người ta nịnh bợ vài câu? Ai mà chẳng thích nghe người khác tâng bốc mình lên?

Người với người cũng khác nhau, kỹ thuật tâng bốc cũng khác nhau, người ta tuy tâng bốc có phẩn lõa lồ, trực tiếp nhưng lại không hề làm cho người nghe cảm thấy đột ngột hay kinh hãi, mà ngược lại càng nghe càng thích.

"Viết truyện cho họ tôi phải suv nghĩ bịa đặt lung tung, ví dụ nhé: viết truyện về một người nào đó, thì hồi bé người đó nhặt được một hào đưa cho cảnh sát, thì tôi sẽ phải viết thành mười đồng. Bọn họ làm được một việc tốt, thì tôi phải viết một trăm việc tốt! Bọn họ làm được trăm việc tốt thì tôi phải viết cả vạn việc ra! Như vậy họ mới đưa tiền, và tôi cũng mới chịu viết! Đưa tiền ít thì cũng không được, vì ít ra họ cũng phải bồi thường thiệt hại tinh thần khi phải bịa ra những câu chuyện đáng buồn nôn cho họ nữa chứ?" Liễu Hạ Huy kiêu ngạo ngẩng mặt lên cười, vẻ mặt hắn ta bỗng chốc trở nên rạng rỡ, làm cho gương mặt vốn tầm thường trở nên không đến nỗi khó coi cho lắm: "Nhưng anh không giống với mấy người kia! Tôi chỉ cần đem những câu truyện của anh viết ra thôi, vì bản thân chúng đều là những câu truyện kinh thiên động địa rồi! Tôi chi sợ mình tài hèn sức mọn, khả năng biểu đạt không đủ để lột tả hết sự nghiệp vĩ đại của anh thôi!"

"Tôi hồi nhỏ cũng chẳng nhặt được tiền gì cả!" Tần Lạc vội nói. hắn sợ tay tác giả này đem những chuyện hồi bé của hắn viết ra truyện.

"Không, anh đã nhặt được rồi!" Liễu Hạ Huv khẳng định nói: "ở Kim Lăng anh nhặt được một cái ví tiền, trong đó có tám trăm tệ cùng với một tấm thẻ tín dụng_Anh đứng ở ga xe chờ hơn tiếng đồng hồ rồi mà không có ai đển nhận cả! Sau đó anh liền nhờ người bán báo bên cạnh dùng loa thông báo mọi người biết, khi đó có một viên cánh sát đến nói cầm túi bảo hộ nó cho anh, nhưng bị anh từ chối!"

"Đến cả việc này mà anh cũng biết ư?" Tần Lạc trợn mắt lên nói.

"Đúng vậy!" Liễu Hạ Huv gật đầu nói.

"Tần tiên sinh, xin anh đừng hiểu nhầm!" Cao Hy Vọng đột nhiên lên tiếng giải thích: "Chúng tôi thực ra đã sớm định sẵn để Liễu Hạ Huv tiên sinh viết truyện cho anh rồi, vì muốn để anh ta viết chi tiết và có hồn nên chúng tôi đã tìm tới Mã trợ lý để hỏi các dữ liệu về anh!_Có lẽ trong đó có các dữ liệu hơi kỹ một chút, nhung tất cả đều là những chuyện có thể công bố ra ngoài được, có những chuyện không thể công bố thì chắc chắn Liễu Hạ Huv tiên sinh cũng không viết vào trong truyện đâu!"

"Anh còn xem cả những chuyện không nên công bố ra ngoài hay sao?" Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc. hắn cảm thấy bản thân hắn dường như chưa làm chuyện gì tày đình cả.

"Không có, không có!" Cao Hy Vọng kinh hãi nói: "Tôi chưa xem! Mã trợ lý đưa cho tôi dữ liệu về anh cũng đã sắp xếp cẩn thận hết rồi, tôi chỉ là lấy ví dụ vậy thôi!"

Liễu Hạ Huv nghe vậy liền có phần tò mò về thái độ của Cao Hy Vọng với Tần Lạc. cho dù hắn có là một danh y đi chăng nữa, nhưng hắn cũng là đổi tác của công ty Văn Hóa_

Chẳng có lý do gì mà phải e sợ Tần Lạc như vậy cả. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Đúng vậy! Tôi đã xem qua các dữ liệu về anh!'" Liễu Hạ Huy thẳng thừng nói: "Anh không những nhặt được tiền, còn là người thành danh khi còn rất trẻ, mười tuổi đã bắt đầu hành nghề y, mười hai tuổi đã là người nổi tiếng tại Dương Thành!"

Cũng chính vì Tần Lạc còn trẻ mà đã thành danh nên mới được chấm có 65 điểm, vừa vặn có đủ tư cách để theo đuổi Văn Nhân Mục Nguyệt.

Có lẽ mọi người cho rằng hắn còn chưa đủ trình để theo đuổi nàng, nhưng giả dụ như đem con số này ra so sánh với những anh chàng công tử gia đình giàu có nhưng bất tài vô tướng bị loại ngay khỏi vòng gửi xe, thì số điểm này của hắn cũng được coi là lý tưởng rồi.

Chỉ là ý trời trêu người, bâv giờ cả hai đang ở vào cái thế vô cùng khó xử.

"Anh còn biết điều gì nữa?" Tần Lạc hỏi, hắn cảm giác được mấy người này quả là đáng sợ, cứ như mình đang bị bọn họ gắn máy quay trộm để theo dõi vậy.

"Học y gặp trắc trở, anh từ nhỏ mắc bệnh phải đi tứ phương cầu y, hồng nhan tri kỷ nhiều vô kể_dĩ nhiên, anh cứu Vân Điên, đấu y với Hàn Quốc, làm rung động Paris, những sự kiện to lớn này ai cũng biết cả! Chỉ cần là người thì ai cũng đều biết đến anh!" Liễu Hạ Huv cao giọng khen ngợi, cứ như Tần Lạc làm cho anh ta vô cùng cảm động lắm vậy.

"Chờ chút!" T ẩn Lạc gào lên: "Ai nói cho anh biết là hồng nhan tri kỳ của tôi nhiều vô số kể vậy?"

"Trên tài liệu nó viết vậy!" Liễu Hạ Huv nhún vai trả lời.

"Trên dữ liệu còn ghi cả những cái này vào hay sao?" Tần Lạc như sắp bị mấy người này làm tức đến phát khóc. Mã Duyệt dám đem những chuyện này đi nói cho người khác sao? Những chuyện như thế nàỵ cũng có thể đem ra mà nói được hay sao? Nếu mà như vậy thì danh tiếng của mình mất hết rồi còn gì nữa?

Một khi được in thành sách, e là mình sẽ mang tiếng là một thằng plaỵ boy nổi tiếng mất thôi.

"Dĩ nhiên!"

Tần Lạc nghe vậy đó mặt, ngượng ngùng nói: "Liễu huynh đệ! Anh xem thế này có được không nhé_Tiểu thuvết mà, nó đến từ cuộc sống, nhưng nó cũng phải biến hóa đi một chút đúng không? Tôi nghĩ viết truyện mà, chủ yếu là anh đừng viết những vấn đề nó nhậv cảm quá được không? Mọi người dường như đều không thích đọc những cái tình cảm ướt át cho lắm. nó thừa thãi và nhạt nhẽo lắm!"

"Cái này không được!" Liễu Hạ Huv bất ngờ phản đổi nói: "Tần tiên sinh, không biết anh đã xem bộ phim kia chưa? Đó là những bộ phim chiến tranh, nhưng nó vẫn cần đến những đoạn phim tình cảm để tô điểm cho nó_Nó giống như những viên trân châu trong trà sữa, như hành trong canh, như cá rán có xì dầu vậy!"

"Vậy anh_anh có thể viết nó ít một chút có được không? Ví dụ như số lượng thuyên giảm đi một chút?"

"Cái này thì được!" Liễu Hạ Huy gật đầu nói. có lẽ anh ta cảm nhận được bên cạnh Tần Lạc đúng là có quá nhiều chị em, như vậy sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ kết cấu của câu truyện, hoặc là nó sẽ đem lại những tin scandal không cần thiết: "Anh nói đi. anh muốn gạt bỏ ai ra khỏi cuộc sống của anh? Lâm Hoán Khê? Lệ Khuynh Thành? Vương Cửu Cửu? Tô Tử_và còn ai nữa nhi?"

Nghe đến câu hỏi này, Tần Lạc sững người không biết nói gì.

Đúng vậy, gạt bỏ ai ra khỏi cuộc đời của hắn đây?

Lâm Hoán Khê ư? Không thể được.

Lệ Khuynh Thành? Cũng không được.

Vương Cửu Cửu? Tô Tử? Văn Nhân Mục Nguyệt? Cũng đều không được.

Đúng như Liễu Hạ Huv vừa nói, bọn họ đều là những viên đường trong tách café đắng, là trân châu trong trà sữa, đều là những thứ không thể thiếu. Bọn họ đêu là những người có sinh mạng, có tính cách, đều là những người không thể thiếu trong cuộc đời của hắn.

Cuộc sổng không phải là tiểu thuyết, cũng không phải là trò chơi, hắn không thể gạt bỏ ai ra khỏi cuộc đời hắn được, bởi vì làm vậy đồng nghĩa với việc hắn không có tinh thần trách nhiệm với bọn họ.

Hắn có thể gạt bỏ Lâm Hoán Khê sau đó đem những việc mà nàng đã làm cho hắn gắn lên người của Lệ Khuynh Thành được không? Hắn có thể đem truyện hắn chiến đấu với gấu tại Vân Điên cùng với Vương Cửu Cửu viết thành Ly được không?

Không thể được, tuyệt đổi không thể.

Hắn không thể làm như vậy được, hắn thà không viết truyện về hắn chứ không thể nào gạt bỏ những người kia ra khỏi cuộc sống của hắn được.

Nếu đến lúc đó bọn họ giờ quvển sách này ra đọc. trong đó lại có những chuyện không đúng với bọn họ. vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng về hắn.

Chỉ vì muốn tôn danh bản thân mình mà bắt bọn họ phải hy sinh, như vậy chẳng khác nào cầm thú cả.

"Không cho họ được danh phận gì, nó cũng là cái tàn nhẫn của chế độ này mà!" Liễu Hạ Huy dường như nhìn thấu được tâm sự của Tần Lạc: "Nếu như gạt bỏ những việc mà họ đã làm cho anh, thì đó cũng là một sự tàn nhẫn dành cho anh!"

Tần Lạc nghe vậy bật cười, cười rất vui vẻ.

"Anh không cần phải khuvên tôi đâu. tôi đã quyết định rồi!" Tần Lạc nhìn Liễu Hạ Huv rồi nói: "Sự thật nó như thế nào thì anh cứ viết như vậy! Bọn họ đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi rồi. thì hãy để cho bọn họ tồn tại vĩnh viễn trong thế giới sử sách này! Anh cứ viết đi. ai cũng phải viết vào, không được thiếu ai cả!"

"Nhưng anh nên hiểu rằng, nếu như cuốn sách này xuất bản, anh không những sẽ được tán thưởng, mà ngược lại còn có cả những lời phản đổi anh nữa_Cái tiếng Sở Khanh của anh chắc chắn là không thể nào gạt bỏ đi được rồi!" Liễu Hạ Huy trịnh trọng cảnh báo nói: "Điểm này cũng đi ngược lại với những gì mà chúng ta đã định ra!"

"Thế thì sao chứ?" Tần Lạc hỏi vặn lại: "Đây là sự thật, đây là tất cả những thứ thật nhất về tôi, không thê nào cưỡng ép bọn họ được, như vậy thật là không công băng!"

Hắn đột nhiên nhớ tói câu chửi của Lệ Khuvrih Thành: "Nếu như đàn òng không cho bạn gái của anh ta được một danh phận, thì bạn nén giữ lấy bản thân mình!"

Bây giờ Tần Lạc đã không giữ được bản thán mình, thì hắn sẽ phải trả giá.

Hắn chấp nhận như vậy.

"Nói hay lắm!" Liễu Hạ Huy vỗ đùi cái đét nói: "Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, yêu người đẹp quên giang sơn! Vậy thì tôi sẽ viết theo đúng sự thật, không được lưu truyền muôn đời, thì cũng nổi tiếng một thời!"

"Tôi yêu giang sơn, nhung lại càng yêu người đẹp hơn!" Tần Lạc cười nói, nhưng hắn càng coi trọng sự nghiệp hơn, có lẽ vì vậy mà hắn sẽ hy sinh tất cả tình cảm của những người phụ nữ đã dành cho hắn.

Sẽ có chuyện gì xẩy ra? Ai mà biết được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK