Người đó mặc trên người bộ miên bào màu trắng, tuy gió trên đỉnh núi lạnh tới thấu xương, nhưng hắn mặc lại chỉ mặc độc chiếc áo mỏng manh như vậy, tựa như hoàn toàn chẳng cảm thấy chút giá lạnh nào cả. Lông mày tựa viễn sơn, đôi mắt như mặt nước ngày thu, bờ môi mỏng còn nở một nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt hắn chỉ đặt vào mình Lâu Thất, dường như những người khác đều không tồn tại, kể cả Trầm Sát đang ôm lấy nàng.
"Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi." Vân Phong nhìn Lâu Thất, đột nhiên hơi chau mày lại: "Sắc mặt cô không được tốt."
Ngữ khí của chàng rõ ràng lộ ra vẻ âu lo trong đó, chàng vừa nói vừa tiến lại hai bước, dường như muốn qua xem sức khoẻ của nàng ra sao vậy.
"Giết!"
Hai bờ môi Trầm Sát chỉ thốt ra đúng một từ mang theo sát khí vô tận.
Trần Thập và Du Hoảng nhìn thấy đoá Huyết Liên tươi thắm đó trong tay Vân Phong liền có chút do dự, vốn dĩ bọn họ không nhìn ra được công phu của nam nhân này thâm hậu tới nhường nào, chỉ e rằng không có cách nào giết hạ được đối phương mà không làm ảnh hưởng tới đoá Huyết Liên đó, không, có thể giết được đối phương hay không họ cũng không dám khẳng định.
Vân Phong dường như lúc này mới nhìn thấy Trầm Sát vậy, sau đó ánh mắt chàng lại di chuyển tới cánh tay của Trầm Sát đang ôm lấy Lâu Thất, Chàng thu lại ánh nhìn rồi dịu dàng hỏi Lâu Thất: "Cô nương thành thân rồi sao?"
Cánh tay ôm lấy Lâu Thất lại càng níu chặt hơn, Lâu Thất cảm nhận rõ được rằng sát ý mãnh liệt của Trầm Sát, nàng tin chắc rằng nếu như lúc này nàng nói lời thật lòng rằng vẫn chưa thành thân thì nam nhân này chắc chắn sẽ không tha cho mình. Nàng trề môi, cố tình tránh né câu hỏi này, nàng trực tiếp hỏi thằng Vân Phong: "Ta muốn Huyết Liên, ngươi có muốn giao dịch không?"
Huyết Liên nở trên núi tuyết, cũng chẳng phải là của ai cả, ai đến trước thì lấy được, đạo lý này nàng vẫn hiểu, huống hồ nàng cảm thấy con người Vân Phong vô cùng thần bí, lúc trước rõ ràng nàng cảm thấy hắn hoàn toàn không nghi ngờ Huyết Liên mà lấy trộm ở bên Vân Hướng Dương là giả, vậy mà nhanh như vậy lại xuất hiện ở đây và còn hái được đoá Huyết Liên này, điều này cho thấy hắn sớm đã biết được nơi sinh trưởng của Huyết Liên, vậy thì, hắn đến Vân Phong sơn trang trộm đoá Huyết Liên đó để làm gì? Hắn làm trò sao?
Đầu óc nàng đột nhiên loé lên điều gì đó, Lâu Thất cảm thấy bản thân đáng lẽ ra phải nghĩ ra cái gì đó mấu chốt mới đúng, nhưng trong chốc lát nàng vẫn chưa nắm bắt được.
Vân Phong vẫn cười nói với nàng: "Nếu như cô nương muốn thì Vân Phong ta nguyện dâng hai tay lên cho cô là được rồi, cần gì phải nói chuyện tiền bạc."
Chết mất, cái câu này nói ra khiến hiểu nhầm lại càng lớn hơn. Nam nhân đang đứng cạnh nàng đây có máu ghen vô cùng đáng sợ.
Quả nhiên, nàng chỉ cảm thấy cái vòng tay này lại lạnh lẽo thêm vài phần. Nếu không phải lần này nàng không còn sức lực mà tựa trên lưng chàng ôm chặt lấy chàng thì nàng tin chắc rằng ngay lập tức chàng sẽ vứt mình ở trên lưng xuống, sau đó xông thẳng lên giết chết Vân Phong.
Nàng cũng không hiểu nổi Vân Phong này rốt cuộc là có ý gì, nhưng hai người họ kể từ đêm gặp gỡ nhau tại Vân Phong sơn trang đến nay hắn quả thực chưa từng làm chút gì tổn hại tới nàng, thậm chí hắn còn chỉ rõ đường cho nàng, còn nấu cơm ở trên thuyền cho nàng.
Đầu óc Lâu Thất bỗng nhiên lại loé lên, dường như nàng nghĩ ra cái gì đó rồi!
Nàng đang định mở miệng thì một tiếng kêu của chim ưng trên đầu cất lên, thân hình của Nguyệt như con diều bị cắt dây đang rơi thẳng xuống dưới.
"Nguyệt vệ đại nhân! Trần Thập ngạc nhiên kêu lên.
Lúc này Trầm Sát cũng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc này, con chim ưng bổ nhào xông xuống, dường như nó đang định đâm về hướng bọn họ. Thân hình của Kim lão lập tức phi tới hướng này nhưng có một người vốn dĩ gần hơn ông ta, tốc độ cũng nhanh hơn ông ta trong chớp mắt đã đến trước mặt Trầm Sát, hắn giơ tay ra tóm chặt lấy cánh tay của Lâu Thất.
Người ở trong lòng đột nhiên bị cướp đi, Trầm Sát lập tức lên cơn thịnh nộ, giơ chân đạp về hướng Vân Phong. Chàng trong cơn cuồng nộ đã dùng hết cả mười phần công lực, nếu bị chàng đá trúng thì xương cốt trên người đừng mong còn nguyên vẹn.
Trong lòng Vân Phong có chút phiền muộn, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Nhưng hắn không dám có một chút chần chừ, thân hình hắn ngay lập tức lùi về phía sau, không ngờ hắn lại có thể né được một chiêu này của Trầm Sát.
Lâu Thất cũng cảm thấy có chút sợ hãi trong người, lúc đầu khi họ ở Vân Phong sơn trang, xem ra tên Vân Phong này đã giấu đi thực lực thật sự.
"Gia gia, người còn không mau ra tay!" Ngay lập tức nàng hét lên.
Kim lão lập tức đánh một chưởng về phía Vân Phong, đoá Huyết Liên trong tay Vân Phong tức thì đỡ ngay trước mặt hắn, nếu Kim lão gia không thu tay về e rằng đoá huyết liên đó sẽ bị chưởng của lão đánh nát thành bã vụn.
"Tên tiểu tử này quá xảo quyệt!" Lão phẫn nộ thốt lên một tiếng.
Vân Phong ra cái vẻ vô tội cười nhạt: "Tiền bối, không phải như vậy đâu, Vân Phong tới vội vã nên không có cái hộp nào có thể đựng đoá Huyết Liên này ổn thoả được, chỉ đành bảo vệ nó ở trước ngực."
Lời này của hắn ai mà tin được chứ.
Dù sao thì trong chốc lát hắn đã để về phía khuỷu tay.
Thực lực của Vân Phong còn cao hơn cả tưởng tượng của bọn họ, trước mặt hắn bọn họ đông người như vậy nhưng sắc mặt hắn lại chẳng chút biến sắc, vẫn cái nụ cười ung dung đó, ánh mắt hầu như chỉ đặt vào khuôn mặt của Lâu Thất.
Lâu Thất lúc này có thể coi là sự ràng buộc đối với Trầm Sát bởi chàng không muốn đặt nàng xuống, chàng sợ sức khoẻ của nàng lúc này không thích hợp để chạm vào tuyết, nàng sẽ bị lạnh, cái thứ hai là chàng cũng không muốn để người khác ôm lấy nàng, mà kể cả một tay ôm lấy nàng giao chiến với Vân Phong thì chàng cũng tự tin mình sẽ thắng, chàng chỉ lo Vân Phong sẽ ngộ thương tới Lâu Thất. Vì vậy lúc này chàng cũng khó mà ra tay được, toàn thân chàng sát khí toả ra trùng trùng.
Lúc này Lâu Thất lại cảm thấy tinh lực của nàng sắp bị hao mòn hết rồi, mí mắt nàng trở nên nặng nề, nàng chỉ muốn ngủ.
"Đưa nàng ấy cho ta, ta có thể cứu lấy nàng ấy." Ánh mắt của Vân Phong cuối cùng đã di chuyển sang tới Trầm Sát.
"Để Huyết Liên lại, bản đế quân có lẽ sẽ tha cho ngươi tội chết." Trầm Sát uy nghiêm nói.
"A Khôi!" Vân Phong hét lên một tiếng, sau đó huýt một tiếng sáo trong trẻo, con chim ưng khổng lồ lượn vòng từ trên đỉnh đầu lại định xông xuống một lần nữa nhưng bị Nguyệt đang được Trần Thập dìu lấy nghiến răng hằm hè rút kiếm ra lại lập tức bay vút lên trời.
"Cẩn, cẩn thận hắn..." Lâu Thất cắn lấy đầu lưỡi, nỗi đau đớn và mùi tanh của máu khiến nàng lập tức tỉnh táo lại, bám chặt lấy Trầm Sát. Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng nàng đột nhiên có một dự cảm không lành dấy lên, nàng vừa quay đầu sang nhìn Vân Phong đã thấy hắn đang nhìn mình mỉm cười.
"Trầm Sát, lui..."
"Cô nương, đã muộn rồi."
Lời của Vân Phong vừa dứt, Trầm Sát bỗng nhiên cảm thấy bốn bề xung quanh trở nên đen kịt, dường như không gian đột nhiên chuyển hoán, chàng đã không còn ở trên núi tuyết nữa rồi. Các bóng đen xung quanh đang lắc lư, dường như ngầm ẩn chứa ma quỷ.
Bên tai chàng hình như có tiếng hát lúc ẩn lúc hiện, căn bản nghe không rõ nhưng lại có từng chút từng chút một xuyên vào tai chàng khiến chàng cảm thấy tâm trí vô cùng khó chịu.
Đúng vào lúc này, trước mặt chàng bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng cam, có một bóng người đang cầm đèn lồng chậm rãi bước đi, người đó vừa đi vừa khẽ gọi: "Sát Nhi, Sát Nhi con đang ở đâu?"
Toàn thân Trầm Sát như chết lặng.
Giọng nói này, giọng nói này chính là nương thân của chàng!
Nhưng hàng bao nhiêu năm nay chàng không hề nghe thấy giọng của nương thân rồi, lúc này tại sao lại nghe thấy cơ chứ? Chàng kìm lòng không đậu bước về phía người đó.
Tới gần, tới gần hơn chút nữa, đó là một người phụ nữ, bà ta quay người lại, ánh mắt tràn ngập sự hoan hỉ, bà ta gọi chàng: "Sát Nhi, con ở đây sao? Mau cùng nương thân về nhà thôi."
Nói xong, bà ta đưa tay về phía Trầm Sát.
Trầm Sát cũng muốn đưa tay ra về phía bà nhưng lúc này trong lòng chàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Lâu Thất mà chàng đang ôm thì sao!
Lâu Thất đang ở trong lòng chàng đâu rồi?
Sự kinh hãi này khiến đầu óc chàng chấn động nặng nề, lập tức bỏ lại nương thân ở phía sau, hoảng hốt kêu lên: "Lâu Thất!"
"Trầm Sát, ta ở đây."
Hai cánh tay ôm chặt lấy cổ chàng, Trầm Sát theo phản xạ ôm chặt lấy nàng, một chưởng phong lén đánh tới, chàng đứng bằng mũi chân ôm lấy Lâu Thất nhẹ bẫng bay ra ngoài hai trượng.
Trước mắt cảnh vật lại sáng rõ, núi tuyết vẫn là núi tuyết, trong lòng chàng vẫn là Lâu Thất.
Còn ánh mắt của Vân Phong có chút phức tạp quan sát chàng, hắn mở miệng nói với Lâu Thất: "Lâu cô nương, cô nương hãy đi cùng Vân Phong ta đi, Vân Phong tuyệt đối sẽ không để cô nương bị thương, ngày nào cũng sẽ nấu cao lương mỹ vị cho cô ăn được không?"
"Không được." Lâu Thất lạnh lùng nhìn hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?" Hắn lại dám không kiêng nể gì dùng ảo cảnh với Trầm Sát trước mặt nàng! Đã vậy xém chút nữa là thành công rồi!
Lẽ dĩ nhiên điều này có liên quan tới việc nàng hiện giờ đang bị trọng thương, tinh tực đang bị tổn hại nghiêm trọng, nàng vốn dĩ không có sức để ngăn cản, may mà vào giây phút quan trọng cuối cùng Trầm Sát lại tự mình phá được ảo cảnh.
Xem ra, Trầm Sát có thể phá được ảo cảnh lại nằm ngoài dự đoán của Vân Phong vì vậy mà bản thân hắn cũng hứng chịu sự phản đòn, vừa rồi rõ ràng nàng thấy hắn khí huyết cuồn cuộn dâng trào suýt nữa đã thổ huyết ra rồi nhưng hắn lại cố nén xuống.
"Cô nương chỉ cần biết rằng Vân Phong tuyệt đối sẽ không làm hại đến cô là được." Vân Phong quét một ánh nhìn về mấy người đang vây lấy mình ở giữa, hắn mỉm cười, Trầm Sát phá được ảo cảnh nhưng những người này lại chưa phá ra được, bây giờ tuy bọn họ đang vây lấy hắn nhưng ánh mắt mê man nên lại càng không phải đối thủ của hắn, kể cả Kim lão cũng vậy.
Trầm Sát không ra tay nữa cũng là bởi trong lòng chàng quả thực đã trở nên cảnh giác nhưng ánh mắt chàng vẫn lạnh lùng uy nghiêm đáng sợ, tựa như muốn xé nát Vân Phong thành trăm mảnh.
"Đoạn Trần Tông thượng tông hay là hạ tông?" Chàng hằm hằm nhìn Vân Phong hỏi.
Thân thủ như này, năng lực như này, ngoài Đoạn Trần Tông ra chàng chưa từng nghe tới có nhân vật số một như vậy nữa.
Vân Phong lại khẽ bật cười: "Đoạn Trần Tông? Ngươi mới là người ra từ đó thì có, ta thấy ngươi và Đoạn Trần tông chủ diện mạo giống nhau, các người có quan hệ thế nào?"
Hắn vừa nói xong ánh mắt Trầm Sát trở nên đăm chiêu nguy hiểm. Trước đây Khổng Tu từng nói chàng trông giống với Đoạn Trần tông chủ, bây giờ nam nhân này lại nói giống như vậy, điều này khiến Trầm Sát không thể không suy nghĩ nhiều.
Nhưng nếu là như vậy ắt là khiến tâm chí chàng loạn lên, đó là điều không thể.
Vân Phong cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương từ phía Trầm Sát nhưng chàng vẫn có một vẻ trầm tĩnh không gì sánh được, trong lòng hắn khẽ thở dài, cảm giác có chút khâm phục. Nếu nói hắn có kẻ địch vậy thì Trầm Sát này chính là một trong những kẻ địch lớn mạnh nhất của hắn.
"Chủ tử, chàng thả ta xuống, chàng chỉ việc xông lên đánh một trận với hắn, ta không tin là chàng sẽ thua đâu." Lâu Thất cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ ập đến, nàng nói với Trầm Sát.
Vân Phong nghe thấy, ánh mắt loé lên một tia đau thương: "Cô nương, Vân Phong thua thì cô nương sẽ vui mừng sau?"
"Tất nhiên, chủ tử nhà ta thắng thì ta phải vui chứ." Lâu Thất nói.
"Muốn thấy bản đế quân thắng sao? Được!" Sát khí trong mắt Trầm Sát giảm xuống một chút, vốn dĩ chàng không muốn đặt nàng xuống nhưng bây giờ chàng lại càng muốn giết chết Vân Phong.
Thấy chàng định đặt Lâu Thất xuống, Vân Phong đột nhiên nói: "Không được để nàng ấy chạm xuống tuyết, nàng ấy sẽ bị lạnh." Nói xong, đoá Huyết Liên trong tay hắn rời khỏi tay bay chầm chậm về phía Lâu Thất.
"Nếu như cô nương cần Huyết Liên, vậy Vân Phong ta tự nguyện dâng hai tay cho cô, vạn lần mong ngóng cô nương bảo trọng sức khoẻ."
Con chim ưng khẽ kêu lên, thân ảnh của Vân Phong khẽ lay lay rồi nhảy vọt lên trên lưng của con chim ưng đó, hắn cưỡi ưng đi, rất nhanh sau đó chỉ còn lại một chấm nhỏ trên bầu trời.
Lâu Thất đưa tay ra nắm lấy đoá Huyết Liên đó, đồng thời thì ảo cảnh cũng tan biến, đám người Nguyệt cũng thức tỉnh lại, khuôn mặt của Kim lão lại trở nên đờ đẫn.
Lâu Thất nhìn lão nhưng không hỏi gì cả, vừa rồi sau khi Trầm Sát phá được ảo cảnh bước ra thì lão cũng là người ngay lập tức thức tỉnh sau đó nhưng không hiểu vì sao mà lão lại không động thủ lại cũng không nói gì, tựa như lão đang nghĩ ngợi điều gì đó.