Mục lục
Đế Vương Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là khi nàng nhìn rõ cẩu huyết kia là Hỷ Nhi, đáy mắt lóe lên tia sáng mờ ám.

Vốn dĩ thì, trên mặt của Đồ Bôn có vết thương, hồi đó không phải làm ăn mày thì làm thổ phỉ, ngay cả ngân lượng dạo lầu xanh cũng chả có, người nam nhân như vậy tuyệt đối không thể được người khác nhìn ưng ý, nhưng có thể do mấy ngày nay buồn nôn với dáng vẻ mặt rỗ của Chu Thắng, nghẹt thở với mùi hôi nách, bây giờ Hỷ Nhi nhìn khuôn mặt của Đồ Bôn liền cảm thấy rất được. Vả lại, trên người của hắn có mùi hương nhang dễ chịu, Hỷ Nhi ngửi được mùi vị này liền có cảm động muốn khóc. Cho nên với tình hình hiện tại, nàng không cảm thấy mình bị lỗ, ngược lại trái tim nhảy giật đùng đùng, sau đó đỏ mặt xấu hổ.

Đồ Bôn là một đại đàn ông đó giờ chưa được đụng qua đàn bà, bây giờ trong lòng có người đẹp, đôi môi mềm mại, hắn không muốn đẩy ra.

Trần Thập cũng ngại ngùng không đi kéo lại được, quay đầu nhìn cô nương nhà mình mang bộ dạng thích thú, cũng không dám lên tiếng, chỉ âm thầm tiếp tục cho xe ngựa di chuyển về phía trước. Xe ngựa không có dừng lại, cứ thế mà chở theo Hỷ Nhi lướt đi trên con đường này.

Lâu Thất chống cằm nhìn hai người bọn họ, than một tiếng: "Ta nói, hai người các ngươi có cần cẩu huyết thêm chút nữa không, đủ nhấn chìm cả trăm cương thi rồi đó, các ngươi phải suy nghĩ suy nghĩ về cảm nhận của đám cẩu đơn thân ở bên cạnh chứ."

Cả đám người không ai nghe hiểu câu nói của nàng là gì, nhưng nàng lên tiếng đã đủ khiến Đồ Bôn và Hỷ Nhi giật mình. Đồ Bôn kinh hãi giơ tay ra đẩy một phát, Hỷ Nhi cũng sợ hãi hét lên, hắn mới phát hiện bây giờ còn đang ở trên xe, nếu đẩy thì cô ta sẽ lọt xuống dưới đất, sẽ bị bánh xe cán phải, vì thế liền lập tức giơ tay kéo cô ta lại, và ôm cô ta vào trong lòng mình.

Lúc này mặt của Hỷ Nhi đỏ sắp đổ máu, nhưng cô ta cảm nhận được đây là ý tốt của Đồ Bôn, là vì muốn cứu cô kia mà, trong lòng có chút ngọt ngào khó tả.

Lâu Thất sờ trán.

Tình cảm đâu, tình cảm, tình cảm đang nảy sinh, nàng đâu phải là đồ ngốc, sao không nhìn ra được kia chứ.

Nhưng cặp đôi này, tốc độ phát triển nhanh như vậy, ngay cả nàng cũng chả theo kịp nhịp điệu.

Nếu trái tìm già cỗi của Đồ Bôn thật sự động lòng, nàng thật tình phải đi nhắc nhở một phen, cái Hỷ Nhi này, bây giờ không phải là cơ thể trong sạch nữa, nàng là người hiện đại thì chả có chuyện gì xem thường cả, nhưng nam nhân ở đây không có lòng bao dung to lớn đối với nữ nhân đâu. Vả lại, có thể chừa một mạng sống cho cô ta hay không, còn phải xem biểu hiện tiếp theo của cô ta cơ.

Ấn Dao Phong tò mò dõi theo, khuôn mặt cũng có chút đỏ đỏ, nhưng nhìn sang Lâu Thất, phát hiện sắc mặt của nàng bình thường, nhịn không được bèn hỏi nhẹ một câu: "Đế Quân cũng đối xử với Đế Phi như vậy sao?"

Lâu Thất suýt chút nữa ngã xuống xe, cái này gọi là vấn đề gì vậy? Ấn Dao Phong này là thật ngốc nghếch hay giả ngu ngốc thế?

Nàng đột nhiên sầu lo quá đi, tại sao bên cạnh không có ai chững chạc cơ chứ? Vẫn là Trần Thập của nàng tốt, tuy luôn trầm mặc ít lời, nhưng thật sự chững chạc nhờ vả được đó.

Vừa nghĩ như thế, liền nghe được câu nói của Trần Thập nói với Đồ Bôn: "Đồ Bôn, ngươi có thể đợi lúc không có người hãy ôm được không?"

Ui ui, ai đã dạy hư Trần Thập đẹp trai của nàng vậy nè?

Nếu để Lâu Tín biết được ý nghĩ của nàng, hắn nhất định sẽ nhảy cẫng lên, cô nương, gần mực thì đen đó! Lâu Thất nhất định sẽ không thừa nhận mình chính là vết mực đen thui kia.

"Hỷ Nhi, tham kiến Đế Phi, cầu xin Đế Phi cứu mạng Hỷ Nhi!" Hỷ Nhi bị bọn họ xen vào, rốt cuộc cũng hồi thần trở lại, nhìn thấy Lâu Thất, vội vàng quỳ trên sàn xe, không ngừng khấu đầu.

"Nói thử xem, tại sao ta phải cứu ngươi?" Lâu Thất tựa lưng ra sau, liếc nghiêng cô ta.

Hỷ Nhi cắn cắn môi dưới, dòng nước mắt nhanh chóng chảy xuống như vỡ thác, chảy thẳng một đường róc rách. Đồ Bôn quay đầu nhìn cô ta, trong lòng bị nhói lên một phát.

Nhưng không ngờ Lâu Thất chỉ hừ một tiếng, "Ngươi đến đây biểu diễn khóc thảm hay sao? Thật xin lỗi, ta không có hứng thú."

Hỷ Nhi sững người, thật là uất ức. Cô ta không phải biểu diễn, cô ta thật sự cảm thấy trong lòng rất bi thảm rất đáng thương! Nhưng thấy Lâu Thất không phải đang nói đùa, cô ta chỉ có thể nghẹn ngào, dùng lực lau đống nước mắt kia đi, ép bản thân nuốt nước mắt vào lòng.

"Hỷ Nhi trước kia nghe được câu chuyện giữa Tống trắc phi và tiểu thư."

Lâu Thất nhướng mày, quả nhiên là vậy.

"Ngồi đi, về rồi hẳn nói."

Nàng chưa quên phía sau có Thúc Trọng Châu thân phận không rõ đang đi theo, nàng có một dự cảm, đối với việc mà Trầm Sát cầu Tống trắc phi, hoặc là nói, mục đích của cô ta nhờ Phố Ngọc Hà theo bọn họ tới đây, tuyệt đối không đơn giản. Nếu không, Phố Ngọc Hà đã sớm lấy nó ra làm điều kiện giao dịch, trao đổi sự bình an cho bản thân rồi. Nhưng cho dù cô ta bị đuổi ra đây, bị con người như Chu Thắng bám víu, cũng không kể chuyện đó ra ngoài, thì chắc chắn việc đó không được bình thường đâu.

Đó cũng là lý do Trầm Sát phái người theo dõi suốt bọn người này, không cho bọn họ chết, nhưng thả lỏng Chu Thắng ức hiếp làm phiền bọn họ.

Đến đường cùng, trong số bọn họ chắc chắn sẽ có người khai ra.

Nhưng Phố Ngọc Hà kia thật sự không sợ chết, mới có vài ngày đã ép thị nữ cận thân bên mình đi ra bán đứng cô ta rồi. Nhưng mà, đây chẳng phải là kết quả mà Trầm Sát mong muốn sao? Người nam nhân đó, có thể trong mắt của nhiều người không phải là một con người tốt đẹp, lạnh lùng tàn bạo, không có lòng thương cảm, thí dụ trong sự việc của chủ tớ Phố Ngọc Hà, hắn đã thể hiện đủ mức độ vô tình rồi.

Tống trắc phi có qua mối giao dịch với bọn họ, nhưng hắn chỉ hứa đem người đến đây, không có hứa khi bọn họ phạm tội sẽ tha thứ, nhất định lưu giữ chúng lại ở Cửu Tiêu Điện. Vả lại, còn tìm Chu Thắng, ép bọn họ đi vào ngõ cùng.

Nếu như không phải nàng có tình cảm với hắn, nói không chừng nàng sẽ khinh thường sự vô tình của hắn.

Đương nhiên, nàng cảm thấy bản thân cũng không phải là con người tốt lành gì cho cam.

Thúc Trọng Châu không nghe thấy tiếng động ở trong chiếc xe ngựa, đáy mắt lóe lên tia sáng hiểu rõ.

Trong Cửu Tiêu Điện có rất nhiều điện đã treo bảng biển, bây giờ rất nhiều chỗ giống với hoàng cung hoàng thất ở Đông Thanh Quốc các nước, ví dụ như ngự thư phòng cũng có.

Lúc này ở ngự thư phòng, Trầm Sát ngồi sau bàn sách, nhìn Hỷ Nhi run rẩy cả người quỳ trên sàn đất, một hồi vẫn chưa lên tiếng.

Hắn càng như vậy, Hỷ Nhi càng lo sợ, chỉ cảm thấy uy lực của Trầm Sát khiến cô sắp suy sụp tới nơi.

Ưng và Nguyệt đứng ở bên cạnh, Lâu Thất thì không nghiêm túc lắm, nàng nửa dựa vào chiếc ghế nằm ở phía không xa, ôm một mâm trái cây, đang cầm nĩa bạc lựa trái cây gọt sẵn ngon ngon bỏ vào miệng.

Nếu là hồi trước, Ưng chắc chắn ngang mày liếc và mắng nàng, ngươi như thế còn ra thể thống gì nữa? Ở đây đang có chính sự, có thể nghiêm túc chút xíu có được không?

Nhưng bây giờ hắn không dám. Không dám nói, nhưng trong lòng vẫn rất bực bội, sao có thể như thế cơ chứ? Đây là ngự thư phòng đó! Có thể ngồi đàng hoàng? Có thể đi chỗ khác ăn trái cây có được không?

Còn Lâu Thất thì biết rõ rành hiện giờ trong lòng hắn đang bức bối, vì vậy xoắn vào một miếng trái cây, giơ tay giương qua giương lại.

Có bản lĩnh thì nói ta đi nè.

Ưng muốn trợn mắt, bèn dứt khoác quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn nữa.

"Ngươi tên là gì? Báo tên họ." Khó khăn lắm, Trầm Sát mới lên tiếng.

Hỷ Nhi muốn khóc, dù sao thì trước đây bọn họ cùng nhau đi qua một đoạn đường, còn ở chung qua một khoảng thời gian trong Cửu Tiêu Điện, thì ra ngay cả tên cô ta Đế Quân còn chả biết.

"Nô tỳ, nô tỳ gọi là Hỷ Nhi." Cô ta run giọng đáp.

"Có chuyện gì cần nói với bổn Đế Quân?"

"Có, có."

"Nói."

Âm thanh của Trầm Sát rất lạnh lùng.

Thật ra Lâu Thất không hiểu rõ lắm, nàng cảm thấy Thúc Trọng Châu và Chiến Hồn Cổ đáng lẽ phải quan trọng hơn câu chuyện mà Hỷ Nhi đang định nói, nhưng sau khi bẩm báo với Trầm Sát, thì hắn lại tuyên Hỷ Nhi vào trước.

Hỷ Nhi cắn cắn răng, cô ta rất muốn nói điều kiện trước với Trầm Sát, dù sao thì đây cũng là con cờ cược duy nhất của cô ta, nhưng đối mặt với Trầm Sát, cô ta làm sao cũng chả dám nói ra. Vào lúc cô ta đang do dự, Trầm Sát nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, trực tiếp dọa khóc cô ta, đâu dám nói điều kiện gì nữa, lập tức trả lời: "Đế Quân tha mạng! Trước kia nô tỳ lén lén nghe được câu chuyện giữa Tống trắc phi và tiểu thư, cô ta dặn tiểu thư phải làm đủ mọi cách ở lại Phá Vực, tìm cách mua chuộc một số quản sự của Phá Vực, cho dù là một chức quan nhỏ cũng được."

"Mục đích là gì?"

"Mục đích là, mục đích là vì sau này phối hợp với chủ tử của cô ta đoạt ngôi vị của Đế Quân!"

Lời nói của Hỷ Nhi, khiến Ưng và Nguyệt hết hồn nhảy cẫng, đoạt ngôi vị của Đế Quân? Chủ tử của Tống trắc phi?

Bọn họ còn chưa lên tiếng, liền nghe tiếng Lâu Thất vui vẻ hỏi: "Chủ tử của Tống trắc phi, là cọng hành nào trồng ở mảnh đất nào vậy?"

Phụt.

Vốn dĩ bọn họ có thể giật mình kinh hãi, trong lòng lo sợ, nhưng bị nàng buông một câu như thế, triệt để phá tan bầu không khí, đột nhiên có chút khóc dở mếu dở.

Hỷ Nhi vốn dĩ đang căng thẳng, bị câu nói này làm thả lỏng ra rất nhiều.

Nhưng lời tiếp theo của cô ta càng khiến bọn họ kinh sợ hơn. "Lúc đó, tiểu thư cũng hỏi Tống trắc phi chủ tử của cô ta là ai, Tống trắc phi nói, chủ tử của cô ta có năng lực có tư cách làm Đế Quân của Phá Vực, chẳng qua hắn vẫn chưa tập trung đầy đủ lực lượng, Đế Quân, Đế Quân đã hạ thủ trước. Vốn dĩ, chủ tử của cô ta đã canh sẵn miếng mồi ngon là Phá Vực rồi.

Thành Phá Vực, đủ giàu có, bá tánh cũng đủ nhiều. Hoang nguyên Phá Vực rộng lớn, hoàn toàn có thể xây dựng một quốc gia. Đông Thanh Bắc Thương, Nam Cương Tây Cương, đã có hoàng thất cố định, ngươi muốn tạo phản cũng không dễ dàng, nhưng ở Phá Vực, có thể trực tiếp càn quét giang sơn, từ không đến có, bắt đầu từ con số không, kiến lập đế quốc của chính mình."

Nhưng mà, điều này đâu có dễ dàng, thành Phá Vực trước kia gần như kiên cố không thể phá vỡ, từ hoang nguyên Phá Vực đến đây, còn có một thế lực lớn mạnh khác, Trầm Sát cũng dắt theo tứ vệ, trên đường càn quét chém giết, thanh trừng một mảnh to lớn, mới giành lấy được thành Phá Vực, sau đó tốn rất nhiều tinh thần, mới hoàn toàn đánh chiếm thành Phá Vực.

Từng bước từng bước đến hiện tại, hắn đổ bao nhiêu máu, trải qua bao nhiêu đêm sương tuyết gió mưa cực khổ!

Bây giờ đột nhiên có kẻ nói, có người đủ năng lực đủ tư cách ngồi lên ngôi vị Đế Quân, vậy hắn được xem là gì đây?

Ngay cả Lâu Thất cũng cảm thấy hắn sắp nổi giận đến nơi, ai ngờ Trầm Sát chỉ nhẹ nhàng tựa lưng về phía sau, môi nhếch lên một ý cười.

"Chủ tử của cô ta, bây giờ đến Phá Vực rồi à?"

Đáy lòng Hỷ Nhi toát lạnh, lắc đầu, run rẩy nói: "Nô tỳ, nô tỳ không biết, nhưng Tống trắc phi nói, chủ tử của cô ta, thân phận không tầm thường."

Thân phận không tầm thường, ai vậy?

Lâu Thất có chút tò mò. Nếu là hoàng thất lưu lạc của Đông Thanh Bắc Thương, thì đáng lẽ phải về nước đoạt quyền mới phải, dính chặt Phá Vực làm cái gì? Nhưng nếu không phải là hoàng thất, vậy thì thân phận đâu có phải quan trọng nữa?

Nàng liền nghĩ ngay đến bộ long bào của lão đạo sĩ thối, thì ra lão đạo sĩ thối ở thế giới này, chắc cũng sở hữu thân phận không hề tầm thường đâu?

Nàng thật muốn xuyên về thời hiện đại, nắm lấy lão đạo sĩ thối hỏi cặn kẽ, bắt nàng lơ tơ mơ trở về đây, muốn nàng quậy phá gì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK