"Chưởng quỹ, ngươi hãy bỏ các món đồ mới nhất của tiệm các ngươi ra cho tiểu thư nhà chúng ta xem." Một nha hoàn lớn tiếng nói.
"A, tới liền."
Chưởng quỹ vẻ mặt tươi cười chạy đi lấy đồ.
Nha hoàn sững người, nói với tiểu thư nhà mình: "Tiền chưởng quỹ này hôm nay cứ như thể không quen biết chúng ta! Chúng ta là khách hàng đầu tiên khi ông ta mở tiệm, lại là khách quen."
"Đúng vậy, ông ta nhìn chúng ta cứ như nhìn người xa lạ vậy."
Tiểu thư kia lắc đầu: "Không sao."
Việc này họ cũng không để bụng, vì mấy món trang sức mà Tiền chưởng quỹ lựa chọn cho tiểu thư lần này rất thích hợp với nàng ta, điều này khiến tiểu thư rất vui, dùng một số tiền lớn đều mua đồ sau đó vui mừng về nhà.
Tiền chưởng quỹ cầm chặt ngân phiếu trong tay, khóe miệng nở nụ cười cứng đơ.
"Tiền bạc, thân phận, tất cả đều không thành vấn đề. Nghe ngóng tin tức sao có thể có vấn đề được? Công tử nhất định sẽ thưởng cho ta."
Tiền chưởng quỹ, chỉ có da mặt này là của Tiền chưởng quỹ thật sự, thực ra chính là Thúy Nhi đóng giả.
Lúc này cô ta nhìn thấy có người vội vã tới trưởng cửa phủ thành chủ, gõ cửa vài cái, một lát sau có người ra mở cửa đón hắn ta vào.
Sua một canh giờ người đó lại đi ra, vừa hay đi về phía bên này, nhưng đích đến là cửa hàng tạp hóa ở bên cạnh. Thúy Nhi thấy hắn đi qua cửa lập tức vội gọi: "Huynh đài, có thể vào đây ngồi một lát không, ta muốn nghe ngóng chút tin tức!"
Người đàn ông đó nhìn rất khí khái, bước đi vững vàng, ánh mắt chính trực, rõ ràng là một người lính, hơn nữa cũng có chút chức vị.
Hắn ta nhìn thấy Thúy Nhi lập tức ngờ vực: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Thúy Nhi nghe nói vậy liền biết không ổn, nếu không phải người quen, vừa nãy cô ta gọi vậy chắc chắn không vấn đề gì! Nhưng hắn ta hỏi lại như vậy chứng tỏ Tiền chưởng quỹ quen biết với người đàn ông này.
Vốn dĩ định âm thầm dò hỏi, nhưng bây giờ không thể để mặc hắn được nữa. Cô ta lập tức giơ tay định kéo mạnh hắn ta vào cửa, hắn phản ứng cũng rất nhanh, khi Thúy Nhi giơ tay ra liền lập tức lùi lại, nhưng hắn ta đã xem nhẹ tốc độ và sức lực của Thúy Nhi, nên vẫn bị cô ta kéo vào trong.
"Ngươi không phải Tiền chưởng quỹ! Ngươi là ai?" Hắn ta một tay túm lấy chốt cửa.
"Vị đại ca này đúng là thông minh, nhưng..." Thúy Nhi vung tay trước mặt hắn, hắn ta nhìn thấy ánh mắt quái dị của cô ta thông qua kẽ tay, sau đó nghe được một đoàn phù văn khó hiểu, trong lòng hắn thầm kêu không ổn nhưng không đợi hắn giãy giụa, ý thức hắn đã trở nên mơ hồ.
"Ngươi tên là gì?"
"Vương Quý." Vương Quý biểu cảm cứng đờ, ánh mắt vô hồn, hỏi gì đáp nấy.
"Có chức vụ gì?"
"Đội phó đội Ất đội thị vệ của đế quân Phá Vực?"
Nghe thấy vậy, ánh mắt Thúy Nhi lập tức phát sáng, cô ta vội vàng hỏi tiếp: "Vừa rồi ngươi vào phủ thành chủ để truyền tin gì?"
Vấn đề này hình như là cơ mật, hắn chắc đã nhận được lệnh không được truyền ra ngoài, vì thế hắn dừng lại một lát, ánh mặt có vẻ giằng xé.
Thúy Nhi thấy vậy có phần ngạc nhiên, mặc dù bùa chú của cô ta không phải quá cao, gặp người có nội lực thâm hậu ý chí kiên cường sẽ mất đi tác dụng, nhưng Vương Quý này chỉ là một thị vệ mà thôi, vậy mà cũng có thể phản kháng?
Cô ta lập tức lại thi triển thêm một bùa chú, lúc này Vương Quý mới lên tiếng.
"Đế quân và đế phi xảy ra chuyện ở trong núi, đế quân bây giờ hôn mê bất tỉnh, dưới núi có một tiểu sơn trang bị một đám sơn phỉ chiếm cứ, Ưng vệ đại nhân bảo một trăm thị vệ chúng ta đi tiêu diệt sơn phỉ, bảo vệ sơn..."
Thúy Nhi càng nghe càng vui mừng.
Lần này cô ta đúng là đã lập một đại công! Xem Tinh Nhi còn tranh sủng với cô ta thế nào đây?
Sau khi nghe ngóng kỹ lưỡng, cô ta lại tiếp tục dùng bùa chú với Vương Quý. Vương Quý sau khi ra khỏi tiệm vàng này cũng giống như người bình thường, Thúy Nhi nhìn theo bóng hắn, nở nụ cười đắc ý, nhưng nhìn kĩ ánh mắt cô ta thì chỉ có vẻ nham hiểm. Bùa chú của cô ta vốn dĩ không kém Tây Phi Hoan là bao, chỉ vì không học được Khống Mộng Yểm, chỉ có một bùa chú đó không học được, vị trí thánh nữ đã bị Tây Phi Hoan cướp mất. Tây Phi Hoan được Ly vương tử giúp đỡ, chẳng qua cũng chỉ là dựa vào bản lĩnh quyến rũ đàn ông, công tử nhà cô ta cũng không tồi, hơn nữa thủ đoạn còn cao siêu hơi Ly vương tử nhiều.
Thúy Nhi thuận tay lấy hết bạc trong tủ vào trong túi của mình, chọn mấy món trang sức cài đầu tinh xảo, lên lầu khôi phục lại dung mạo của mình sau đó tạm thời đóng cửa tiệm vàng, lặng lẽ chuồn đi từ cửa sau, về lại nhà trọ.
Quả nhiên nghe báo cáo của cô ta, hắn ta vô cùng vui mừng.
"Những gì ngươi nói là thật chứ?"
Thúy Nhi gật đầu: "Công tử, Thúy Nhi có bao giờ xảy ra sai sót đâu?"
"Ha ha ha, đúng vậy, Thúy Nhi vẫn lợi hại như thế!" Hắn ta cười ha ha, kéo cô ta vào lòng, đưa tay vén chân váy cô ta lên, định cho tay vào trong quần lót của cô ta.
Thúy Nhi giật mình lập tức xoay người né tránh, nũng nịu nói: "Công tử, có Tinh Nhi ở đây." Cô ta vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi đặc biệt của nam nữ hoan hảo, sao có thể không biết trong phòng này mới xảy ra chuyện gì, mặc dù thầm hận nhưng nghĩ tới mình cũng không thiệt thòi, chí ít cũng làm vài lần với Tiền chưởng quỹ trung niên khỏe mạnh, trong lòng cũng cảm thấy bình tĩnh lại. Chỉ có điều cô ta vội vàng trở về, chỗ đó còn chưa rửa sạch, công tử chạm vào chắc chắn sẽ phát hiện ra, vì thế cô ta buộc phải né tránh.
Hắn ta không hề nghi ngờ, mỉm cười, rút tay ra: "Được rồi, vậy đợi bổn công tử làm xong việc này sẽ dẫn ngươi đi chơi, chỉ có hai chúng ta thôi, không dẫn theo Tinh Nhi, có được không?"
"Công tử, Thúy Nhi sẽ coi là thật đấy nhé!"
Tinh Nhi cắn môi, bước lên trước hai bước nói: "Công tử, vị tôn giả đó không phải bảo chúng ta tới giúp đỡ ông ta sao? Sao bây giờ vẫn chưa trả lời chúng ta?"
"Tin tức cuối cùng là bảo bổn công tử tới Thất Thành, nếu như ông ta tới trước rồi và lại không thể trả lời bổn công tử ngay, kết hợp với tin tức Thúy Nhi vừa nghe ngóng được, vậy thì Trương tôn giả chắc đã đi lên núi rồi, hơn nữa hiện giờ nhất định là giờ phút quan trong, bổn công tử lúc trước đã cảm nhận được có người dùng Khống Mộng Yểm, nói không chừng đang đấu với Trương tôn giả đó."
"Công tử, vậy chúng ta phải làm sao?" Thúy Nhi hỏi.
"Phá Vực không phải còn có một trăm thị vệ đi sao? Chúng ta tới đó trước, hợp tác với đám thổ phỉ diệt sơn thôn, sau đó giải quyết hết trăm thị vệ Phá Vực."
Tinh Nhi sững người hỏi: "Vậy nhỡ mày những thổ phỉ đó không chịu hợp tác thì sao?"
Thúy Nhi bĩu môi nhìn cô ta: "Tinh Nhi, ngươi thật ngốc, công tử chúng ta muốn hợp tác với chúng là đề cao chúng, nếu chúng không chịu hợp tác thì dùng bùa khôi Lỗi không phải là xong sao!"
"Vẫn là Thúy Nhi hiểu chuyện." Hắn ta không ngại khen ngợi Thúy Nhi.
Không sai, nếu như chúng không hợp tác biến thành bù nhìn là xong, tới khi đó sẽ vẫn phải nghe lời hắn!
"Sự việc không thể chậm trễ, Tinh Nhi chuẩn bị đổ, xong xuôi chúng ta sẽ đi liền, bây giờ Thúy Nhi ở lại hộ pháp cho bổn công tử, bổn công tử xem có thể lẻn vào Khống Mộng Yểm của đối phương hay không." Nếu như đối phương đang thi triển bùa chú bị hẳn lẻn vào sẽ rất thê thảm.
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ nham hiểm, tà ác.
...
Bên ngoài tình hình ra sao, sẽ xảy ra chuyện gì, Lâu Thất không hề biết.
Nàng đi vào trong giấc mơ, mới đầu chỉ nằm mơ thấy người khác, đồng đội chết vì nàng, các đồng đội ẩn nấp trong các ngành nghề, thậm chỉ còn có cả người theo đuổi nàng suốt mấy năm. Người đàn ông đó thực lòng mà nói ngoại hình cũng không tệ, chiều cao một mét tám, chân dài, tướng mạo tuấn tú, học lực tiến sĩ, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, lương hàng chục triệu tệ mỗi năm, hơn nữa lại còn rất si mê nàng, sinh nhật hàng năm đều tặng quà, tặng hoa, mời nàng đi ăn. Thi thoảng nàng cũng đi ăn với anh ta, hoa cũng nhận những những món quà đắt tiền thì chưa nhận bao giờ.
Anh ta không phải không tốt mà là quá dịu dàng nho nhã, khi nói chuyện với anh ta nàng cứ cảm thấy giọng nói phải nhỏ nhẹ hơn, nhỏ hơn chút nữa, khi nổi giận cũng phải thuộc kiểu đáng yêu, nàng không làm được.
Lần này lại nằm mơ thấy anh ta, mơ thấy anh ta đang gửi tin nhắn cho nàng, hỏi nàng sao nửa năm nay không thấy tăm hơi đâu cả. Lâu Thất liền ra ám thị cho anh ta, bảo anh ta từ bỏ nàng.
Sau đó nàng cũng mặc kệ anh ta, tiếp tục đổi sang người khác.
Cũng không biết loay hoay bao lâu, trước mặt xuất hiện một ngọn núi mây mù bao quanh, trong một mái đình lục giác ở trên Vọng Vân Đài, lão đạo sĩ thối mặc một bộ đạo bào ngắn màu xám ngồi ngẩn người trong đình.
"Lão đạo sĩ thối."
Lâu Thất vui mừng gọi, nàng chạy vội về phía ông ta, nhưng khi sắp tới trước mặt ông ta, rầm một tiếng, hình như nàng húc vào một bức tường vô hình!
"A..." Lâu Thất bị đẩy lùi lại hai bước, ôm trán mặt mũi nhăn nhó.
Cái quỷ gì vậy, tại sao lại có thứ gì đó giống một lớp lồng phòng hộ ở đây? "Lão đạo sĩ thối, lão có nghe thấy tiếng của con không?"
Lão đạo sĩ thối ngẩng đầu lên nhìn về phía của nàng, Lâu Thất vui mung, lập tức vẫy tay gọi ông ta nhưng phản ứng tiếp theo của lão đạo sĩ thối khiến nàng ỉu xìu.
Ông ta cúi đầu xuống như thể không nhìn thấy gì.
Chết tiệt.
Lẽ nào Tây Phi Hoan lừa nàng? Khống Mộng Yểm cô ta dạy cho nàng là sai? Còn nói mình đã cải tiến, ngược lại đã sai rồi?
Nếu như là vậy thì đúng là khốn kiếp.
Nàng đang nhíu mày nghĩ cách thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một vòng xao động, giống như sóng nước trong suốt. Nếu không phải ở góc độ đó có mây mờ màu trắng, lại có ánh sáng chiếu qua, nàng thực sự không nhìn ra.
Lâu Thất lập tức hiểu ra, đây chính là lồng phòng thủ vô hình mà ban nãy nàng đụng vào. Nhưng trong giấc mơ nàng kiểm soát sao có thể xuất hiện thứ mà nàng không biết?
Sao nàng lại có cảm giác không ổn thỏa?
Lúc này, Trần Thập cũng nhìn thấy mí mắt Trầm Sát khẽ động đậy, như thể sắp tỉnh dậy. Hắn vốn đang mừng nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện ra đó không phải là biểu hiện sắp tỉnh mà là đang run rẩy! Hắn run rẩy không giống với người run vì lạnh, da hắn đang run rẩy! Mí mắt run lên, ra mặt run lên, nhưng người thì càng lúc càng cứng ngắc!
Tình hình này thật quái dị.
Đây chắc là bất thường mà Lâu Thất nói chăng?
Trần Thập quay đầu lại định gọi Lâu Thất, nhưng thấy Lâu Thất kêu lên một tiếng, khóe miệng rớm máu.