Mục lục
Đế Vương Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Thất đang xù lông được vỗ về ngay lập tức.

Vừa mới nói hắn không biết lời ngon tiếng ngọt, nghe xem, nghe mà xem, sao nàng nghe lời này xong lại khoan khoái thế nhỉ?

Trong lòng Lâu Thất thoải mái vô cùng.

"Đế quân, có người tới rồi." Thiên Ảnh đột nhiên lộ diện.

Không phải dưới tình huống đặc biệt, Thiên Ảnh sẽ không xuất hiện, giờ hắn vội vã nhảy ra chứng tỏ rằng người sắp tới có công phu không tầm thường.

"Ôm chặt." Trầm Sát chỉ nói với Lâu Thất hai chữ. Lâu Thất cũng không nói hai lời, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, tay ôm chặt lấy cổ hắn. Hôm nay cũng chưa làm qua, nàng không thể thả buông hắn ra được, một khắc cũng không được.

Lâu Thất có thể cảm nhận được toàn thân hắn đang căng cứng lại, đến ngay cả hắn cũng đề phòng, người tới chắc chắn là mạnh vô cùng.

Bởi vậy, nàng nhất định phải dính chặt lấy hắn, cao thủ so chiêu, chỉ cần nàng rời khỏi vài giây, Trầm Sát sẽ thành phế nhân không thể nhúc nhích ngay, chỉ trong chốc lát, đối phương sẽ hủy diệt hắn đến mức không thể thảm hơn được.

Mà đúng lúc này, phía ngoài có một tiếng cười u ám vang lên, không thể rõ được là tới từ phương nào, quỷ dị như bao trùm lấy cả tòa cung điện.

"Quỷ Sơn tam sứ, tới trước chúc mừng đại hỷ tuyển phi của Đế quân."

"Quỷ Sơn tam sứ, tới trước chứng kiến phong thái của Đế phi."

"Quỷ Sơn tam sứ, tới trước để tặng Đế phi một đại lễ lớn."

Ba giọng nói giống nhau tới từng ly từng tý, nghe như cùng một người phát ra, thế nhưng Lâu Thất biết rằng không phải, đây là ba người khác nhau.

"Quỷ Sơn tam sứ cũng là một nhánh thế lực ở Phá Vực hoang nguyên, bọn họ là ba huynh đệ, nghe nói lúc sinh ra đều là người tàn tật, vì vậy bị phụ mẫu vứt bỏ ở bãi tha ma hoang, thế nhưng không rõ vì sao ba huynh đệ bọn họ lại vẫn sống tiếp, chỉ là trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, đi tới đâu cũng bị xua đuổi." Trầm Sát hiếm khi lại nói cho Lâu Thất biết lai lịch của Quỷ Sơn tam sứ, "Bọn họ đã tới Phá Vực hoang nguyên, tìm thấy một bãi tha ma hoang, lại luyện thành tà công ở nơi đó, tự lập thành Quỷ Sơn, nhận Quỷ đồ, bình thường cũng chưa bao giờ ra khỏi Quỷ Sơn nửa bước."

"Nếu đã không rời Quỷ Sơn nửa bước sao giờ lại tới đây?" Lâu Thất nhướn mày, tuy rằng cảm thấy những việc mà ba huynh đệ này đã từng trải qua rất bi thảm, thế nhưng đừng cho rằng nàng sẽ thông cảm với người như vậy, tự mình cảm thấy đáng thương chẳng liên quan gì tới người khác. Hoặc là bởi tâm lý vặn vẹo, muốn trả thù xã hội, vậy thì lại càng không đáng để thông cảm, được rồi, lòng thông cảm của nàng đã sớm chẳng còn sót lại mấy phần nữa rồi.

"Không biết." Trầm Sát trầm mặt.

Lâu Thất không nói nữa.

"Trầm Sát, gọi ngươi một tiếng Đế quân đã là nể mặt ngươi lắm rồi, ai biết được ngươi lại như con rùa đen rút đầu không chịu ra ngoài như vậy chứ? Ngươi đã như vậy còn dám làm chủ nhân của Phá Vực sao?"

"Không bằng rời đi sớm chút, nộp lại vị trí đó cho ba huynh đệ ta đi."

"Như vậy thì tốt quá, chúng ta chính là Phá Vực Tam vương rồi, nghe cũng không tệ, không tệ đâu."

Giọng của ba người cùng lúc vang lên, thâm trầm, giọng nói như mang theo chút cát cọ sát vào nhau, vừa nghe đã khiến người ta không được thoải mái.

"Thuộc hạ đi xem bọn họ." Địa Nhị nói. Thân hình của hắn nhoáng một cái đã phóng ra ngoài như một bóng đen, không hề phát ra tiếng động nào. Công phu của Địa Nhị có lẽ không phải là cao nhất, thế nhưng khinh công của hắn lại là tốt nhất.

"Đi." Trầm Sát cõng Lâu Thất lên, đi về phía cửa điện.

Cửa điện mở to, hắn liền cõng Lâu Thất đứng ở cửa, tuy rằng còn vác theo một người trên lưng, thế nhưng nhìn như chẳng có chút nặng nề nào. Hắn đứng ở nơi đó, khí thế toàn thân còn thu lại, tuyệt không có chút lo lắng nào, dường như chỉ cần đứng đó đã là không tiếng động mà báo cho đối thủ, ta ở đây, ngươi tới đi.

Bổn Đế quân ở đây, không sợ chết, cứ tới đi.

Thân hình của Địa Nhị đang nhào về phía đình nhỏ trong hoa viên, trường kiếm trong tay leng keng xuất vỏ, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng. Thanh kiếm đó phóng thẳng tới một nơi ở đình, phập một tiếng, một bóng đen ở góc đó liền bay ra trốn đi, vừa phóng ra đã tới giữa không trung. Địa Nhị hướng kiếm lên trời, mũi chân đang dừng ở trên ngói đình liền điểm nhẹ một cái, thân hình cũng mau chóng đuổi theo.

Lâu Thất ngẩng đầu nhìn, lại đột nhiên biến sắc, "Mau tránh đi!"

Mau, mau tránh!

Địa Nhị nghe thấy lời của nàng, cùng lúc đó cũng liền nghiêng người tránh ra, thế nhưng giữa không trung không có điểm mượn lực, né người đi cũng đã muộn.

Thiên Nhất vừa khéo đưa thần y trở lại, ngẩng đầu vừa nhìn một cái, kiếm trong tay lập tức phóng về phía đó, hắn thường làm việc cùng Địa Nhị, sự ăn ý giữa hai người không hề tầm thường, kiếm vừa khéo phóng tới dưới chân Địa Nhị, mũi chân hắn điểm nhẹ lên thân kiếm một cái, thân hình liền nghiêng sang bên cạnh mà bay đi. Thế nhưng thanh kiếm kia của Thiên Nhất lại bị một thứ gì đó có hình dạng như đám mây bao lại, vô thanh vô thức, đợi khi đám mây đó tản ra, thanh kiếm đã biến mất không còn chút hình dáng gì.

"Muỗi ăn xương!" Thiên Nhất thất thanh kêu lên.

Lâu Thất vừa nghe thấy ba chữ này lông tóc đều dựng đứng cả lên. Muỗi ăn xương, nàng đã nghe lão đạo thối nói qua, lúc đó lão già ấy còn nói với nàng, vì thứ này quá mức âm u tà ác, hắn không dám nhớ tới quyển Kỳ Vật chí đó nữa.

Muỗi ăn xương, trên thực tế nhỏ hơn muỗi thường rất nhiều, mà trên người chúng lại có thêm một đôi cánh màu trắng, mỏng dính. Loài muỗi này thường đi thành từng đàn, một đàn thường có vài trăm tới hàng nghìn con, tụ lại một chỗ nên nom khá giống một đám mây mà xám. Muỗi này là do Quỷ Sơn tam sứ nuôi, bọn họ có một cách chỉ huy rất phức tạp để điều khiển muỗi ăn xương, chính vì cách thức quá phức tạp mà hao tổn rất nhiều sức lực, vì vậy bọn họ mới không thể mang đám muỗi này đi khắp nơi làm điều ác. Bằng không Cửu Tiêu Điện này cũng khó mà chịu nổi.

Đáng sợ nhất là đám muỗi này có hình thể tuy rất nhỏ nhưng lại không sợ nước sợ lửa, cứ như từng con đều được trang bị một bộ giáp đao thương bất nhập vậy, khiến người ta vừa thấy đã biến sắc.

Vì vậy, sau khi Thiên Nhất nói ra ba chữ này, sắc mặt của Trầm Sát cũng không nén nổi mà biến đi vài phần.

"Trở lại!"

Hắn lập tức trầm giọng nói. Đối đầu muỗi ăn xương, Thiên Nhất và Địa Nhị cũng không có chút phần thắng nào, hoàn toàn không.

"Khà khà khà khà, Trầm Sát, ngươi xem, chúng ta đã tặng ngươi món quà lớn đến vậy, ngươi có hài lòng không?"

"Sao có thể không hài lòng được chứ? Trầm Sát, mau tới nhận đại lễ của chúng ta đi."

"Không nhận đại lễ của chúng ta tức không coi chúng ta ra gì, không coi chúng ta ra gì, ba huynh đệ chúng ta sẽ tức giận đó nha!"

"Chúng ta mà tức giận thì mấy anh bạn nhỏ này sẽ cắn người lung tung đó nha, khà khà khà khà khà!"

Giọng của ba người đều khó nghe vô cùng, cứ nói chuyện là ba âm thanh cùng vang lên, thực sự khiến tai người ta không thể yên tĩnh nổi.

"Dầu hỏa!"

Thiên Nhất hạ lệnh, một đoàn ám vệ mười người nhanh chóng vọt tới trước mặt Trầm Sát, trong tay ai cũng mang theo cung tiễn, trên đầu mũi tên còn đốt lửa, tất cả mũi tên đều được bắn về phía đoàn muỗi đó, vèo vèo phóng qua.

Lửa bình thường thì không được, thế nhưng mũi tên có dầu hỏa thì có lẽ là được!

Thế nhưng đám tên kia vừa được bắn ra, dường như đều xuyên thẳng về phía đam mây màu xám đó, lại dường như bị đám muỗi kia nâng lên, không có mũi nào rơi xuống, thế nhưng ánh lửa đó lại bị lụi đi rất nhanh.

"Trời đậu!"

Thiên Nhất không kìm được mà phun ra câu chửi vừa học được từ chỗ Lâu Thất, trán đã hằn gân xanh.

"Khà khà khà khà khà, không có tác dụng đâu, những anh bạn nhỏ này của chúng ta đến dầu hỏa cũng chẳng sợ."

"Khà khà khà."

Quỷ Sơn tam sứ kia trừ một người vừa bắt đầu đã có một người ẩn thân đã bị Địa Nhị phát hiện ép phải chạy ra ngoài thì hai người còn lại vẫn luôn không biết trốn ở góc nào, bọn họ cũng có bản lĩnh khiến âm thanh vừa được truyền ra khó mà biết được phương hướng, lơ lửng khắp nơi.

"Khói **!" Thiên Nhất lại lệnh một tiếng xuống, một đoàn ám vệ khác xông tới, đồng loạt cầm theo ống khói, mau chóng đốt lửa.

"Bế khí." Trầm Sát nói với Lâu Thất. Mà sắc mặt hắn thì vẫn như thường, bách độc bất xâm, huống hồ là khói **.

Những ám vệ khác đều đã bế khí rồi, chưởng phong đó vừa phất một cái, khói ** kia liền bay về phía đám mây màu xám càng ngày đang càng bay lại gần.

Khói màu xám bao trùm lên đám muỗi ăn xương màu xám, dường như cả bầu trời trước mắt đều bị một màu xám xịt che phủ vậy.

Làn khói màu xám chậm rãi tản ra, đám muỗi kia xuyên qua làn khói, tiếp tục nhào về hướng bọn họ. Nếu như không phải tốc độ của muỗi ăn xương không nhanh thì lúc này bọn họ sớm đã bị bao vây rồi.

"Khói ** cũng không có tác dụng! Đế quân, mời ngài mau chóng vào điện!" Thiên Nhất không nén nổi mà kêu lên.

"Đi vào đi, ta muốn lấy đồ!" Thứ đó nàng thật sự rất ghét, vì vậy hôm nay cũng không mang theo bên mình. Xem ra đồ dù có ghét đến mấy, vì để bảo mệnh, sau này vẫn phải mang theo mới được. Lâu Thất nghĩ trong lòng.

Trầm Sát biết nàng sẽ không làm chuyện vô ích liền phóng vào trong điện.

"Khà khà khà, Trầm Sát quả nhiên là muốn làm con rùa rút đầu rồi." Giọng nói của Quỷ Sơn tam sứ lại vang lên.

Lúc này, đám muỗi ăn xương kia đã tới trước mặt ám vệ, hàng ám vệ đầu tiên không nói hai lời liền khua kiếm để ngăn lại.

Ngăn lại, tuy rằng bọn họ chẳng có chút phần thắng nào, thế nhưng sứ mệnh của bọn họ chính là bảo vệ Đế quân, không được rút lui, không thể trốn tránh, một người cũng không được.

"Chưởng phong!"

Địa Nhị nghiến răng, phóng một chưởng về phía đàn muỗi ăn xương kia, quả nhiên đám muỗi ở trước mắt đã lui lại một chút, nhất thời liền vui mừng, nhưng bọn họ còn chưa kịp mừng tiếp, chúng lại xông tới lần thứ hai.

Đậu, đậu, đậu. Đây cũng chẳng phải là một biện pháp tốt!

"Độc!"

"Đồ vô dụng, đến khói ** còn chẳng có tác dụng, độc gì có tác dụng ngươi nói ta nghe coi!"

Thiên Nhất và Địa Nhị đều không nén nổi mà chửi thề. Không được, không được, chiêu nào cũng không được hết.

Tiếng cười u ám của Quỷ Sơn tam sứ lại vang lên, tựa như nhìn thấy những ám vệ của Trầm Sát bị đàn muỗi ăn xương của họ xoay vòng, sứt đầu mẻ trán, nổi cáu nóng nảy, bọn họ đều rất đắc ý.

"Đám mây" màu xám đó, mắt thấy đang bao lại một người thị vệ, chỉ cần bị bọn chúng bao lại thì trong phút chốc, cả người sẽ bị ăn sạch, không còn một mẩu xương.

"Aaa!" Ám vệ đó không kìm được mà thấp giọng phát ra tiếng kêu thảm, những người này đều được tôi luyện đến mức ý chí kiên cường vô cùng, vậy mà lại còn phải phát ra tiếng kêu thảm như thế, có thể nhận ra rằng, bị ăn xương đau đớn đến độ nào!

Tiếng kêu đó tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng lại như sấm nổ xuyên thẳng vào tai những người ám vệ khác, khiến sắc mặt của bọn họ đều tối đen như mực, nghiến chặt răng lại.

"Giết, liều mạng, liều mạng!"

Vấn đề là, giết thế nào, liều thế nào, bọn họ vốn chẳng có cách để đối phó với đám muỗi ăn xương đó!

"Khà khà khà, Trầm Sát, ngươi không ra là muốn chúng ta giết sạch ám vệ này của ngươi sao?"

"Thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ mà khẩu khí cũng lớn quá nhỉ!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, chỉ thấy Trầm Sát cõng Lâu Thất lại bay ra lần nữa, tới thẳng bên người ám vệ kia, Lâu Thất tay không tấc sắt, trực tiếp vỗ thẳng lên đám muỗi ăn xương trên người hắn.

"Lâu cô nương không thể!" Thiên Nhất kinh hãi thét lên một tiếng. Muỗi ăn xương ai ai cũng tránh còn chẳng kịp, sao có thể chủ động đưa tay qua như vậy chứ? Nhẹ thì chẳng còn tay nữa, mà nặng thì đến mạng cũng chẳng còn! Lâu Thất sao có thể như vậy, sao lại dám như vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK