"Ơ?"
Bên kia truyền đến thanh âm kinh ngạc của Lâu Thất, đánh gãy mạch suy nghĩ của Hỏa, đợi hắn quay người nhìn lại, Lâu Thất đã kéo Trầm Sát tới gần vết nứt mà nhìn xuống.
Hai cái người thân thiết khiến người khác nóng mặt cuối cùng đã đi tới, Hỏa thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Lâu Thất có chút khác, mặc dù nàng rất xinh đẹp, nhưng chủ tử của bọn họ cũng không phải chưa từng gặp mỹ nhân, chỉ bằng dung mạo tuyệt sắc của nàng chủ tử nhiều nhất cũng cxhir để nàng bên cạnh, sao có thế đối vơi nàng lửa tình khó nhịn?
Bây giờ xem ra chủ nhân đối với nàng ta là hoàn toàn tín nhiệm, chỉ sợ tình cảm mê hoặc lý trí, hắn sau này phải cẩn thận quan sát vị Đế Phi nương nương này, xem nàng có phải là người tốt không, nếu là lòng lang dạ sói, lại mê hoặc chủ tử đến thất tâm, lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong lòng mặc dù đã đưa ra quyết định, Hỏa lại không hề có ấn tượng xấu về Lâu Thất, trái lại, hắn lại có ấn tượng tốt về vị Đế Phi nương nương này, cũng cảm phục với bản lĩnh của nàng.
Trầm Sát quay đầu gọi hắn đến.
Hỏa liền bước nhanh tới, giương mắt nhìn Lâu Thất, lòng nảy lên một cái. Kỳ thực, Lâu Thất rất xinh đẹp, vừa rồi lại cùng Đế Quân hôn môi một hồi, lại làm nàng tăng thêm vẻ diễm sắc. Chỉ liếc mắt liền khiến hắn hút một ngụm khí, gần như có chút thất lễ. Hắn có chút chật vật, vội vàng quay đầu đi.
Trầm Sát đen mặt kéo Lâu Thất vào lòng, đã nói là không cho phép nàng để người khác thấy được bộ dạng này, vậy mà nàng còn rời khỏi vòng tay hắn. Hắn giận dữ bước tới cắn vành tai nàng, khiến nàng run lên.
"Hỏa, ngươi đi..."
Lâu Thất nghe ý tứ của hắn là muốn sai Hỏa Vệ đi, vội vàng kêu lên: "Chớ vội đuổi Hỏa Vệ, nhìn xem thứ ở dưới kia, có phải là đồ vật của vị huynh đệ hắn đưa tới?"
Trước đây, trên cổ Hỏa Vệ có đeo một chiếc khăn choàng nói là tục lệ trên thảo nguyên, Lâu Thất nhìn thoáng qua, để ý thấy phương pháp dệt kim này rất đặc biệt, ở dưới vết nứt kia cũng có một chiếc khăn xanh nhạt trông giống vậy.
Trầm Sát vẫn chưa biết Hỏa còn đem theo người về Phá Vực, nghe thấy thì khẽ run, nhìn về phía Hỏa.
Hỏa lúc này nào dám đến nhìn Lâu Thất, thả người nhảy xuống phía dưới, Lâu Thất nhìn hắn nhảy xuống giữa không trung, từ từ hạ xuống, rồi nhẹ nhàng tiếp đất, không khỏi tán thưởng một tiếng: "Khinh công của Hỏa Vệ không tồi." Không cần dùng lực mà có thể nhảy xuống như vậy, lại còn tiếp đất không một tiếng động, có thể thấy được khinh công cao cường cùng sự gan dạ của hắn.
Vừa dứt lời, cô liền bị ôm đi, nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, rơi xuống một cách nhẹ nhàng, giống như là đang đạp lên mây, lúc đáp xuống đến ngay cả đỉnh cũng không thể nhìn thấy, nàng an an ổn ổn nép trong lòng Trầm Sát, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Bên tai truyền đến giọng nói của Trầm Sát: " Khinh công của bổn Đế Quân tốt, hay khinh công của Hỏa tốt, hửm?"
Lâu Thất sửng sốt một chút, liền không nhịn được mà cười bất đắc dĩ, điều này cũng cần so sao? Hóa ra, nàng không nên ở trước mắt hắn mà khen người khác.
"Chàng vô địch!"
Trầm Sát gật đầu, ngạo kiều nói: "Bổn Đế Quân cũng không thể xem là vô địch, trong lòng nàng cũng nên biết rằng bổn Đế Quân vì một người mà mới trở nên mạnh nhất mới đúng."
Lâu Thất liếc mắt: "Mặt đâu rồi?"
Hắn đưa mặt tới, hỏi nàng: "Ở đây này, Thất Thất lại muốn hôn ta sao?"
Câu này Lâu Thất đỏ bừng mặt, một phần là do thẹn thùng, một phần là kích động vì sự vô sỉ của hắn.
"Trên người nàng có khăn lụa ư?"
Trầm Sát vừa hỏi vừa đưa tay sờ soạng nàng, Lâu Thất nhanh chóng bắt lấy tay hắn, trừng mắt nhìn," Có, để ta tự lấy." Lấy khăn lụa ra, nàng hỏi,"Định làm gì vậy?”
Hắn nhận lấy khăn liền che mặt nàng lại, chỉ lộ ra đôi mắt, đánh giá nàng một hồi, trong mắt hắn vẫn là có chút không hài lòng, thấp giọng nói: "Tại sao đôi mắt này vẫn dụ người đến vậy..." Thật muốn che luôn đôi mắt này.
Lâu Thất lúc này liền muốn nổi giận rồi, "Rốt cuộc chàng muốn gì?" Lấy cái túi đen che kín từ đầu đến chân nàng luôn cho xong! Nàng xoay người không để ý đến hắn nữa.
Hỏa nhặt chiếc khăn lên, sắc mặt hơi đổi: "Đây là của A Mộc."
Lâu Thất hỏi: "A Mộc là một trong những vị huynh đệ cùng ngươi đến?"
"Đúng vậy."
Lâu Thất vỗ vỗ cánh tay ý bảo Trầm Sát thả nàng xuống, Trầm Sát nhấp nhấp môi, tay nắm chặt, vốn là không nỡ buông tha nàng, bị nàng hờn dỗi liếc một cái, vẫn thả nàng ra.
Giữa đám hoa cỏ có rất nhiều kiến, Hỏa từ lúc xuống đây đã bị đốt mấy phát vào cổ và tay, mặc dù đó không hề là trở ngại, nhưng cũng rất ngứa, chỉ là hắn đã quen chịu khổ rồi, nhịn được sẽ nhịn, lại thấy Lâu Thất đi qua đây, đám kiến đều lui ra, nhìn rõ là muốn tránh nàng, thậm chí là sợ nàng, không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Có điều hắn chỉ đoán rằng trên người nàng có loại thuốc đuổi côn trùng cực tốt, lại nghĩ muốn xin nàng một ít, nhưng nghĩ đến vừa nãy đã nhìn thấy dáng vẻ mị nhược yêu tinh ấy, lại không dám ngẩng đầu nhìn nàng, lại không biết chủ tử nhà hắn ghen đến phát rồ, chỉ sợ hắn nhìn thấy dáng vẻ kiều mị ấy của Lâu Thất, đã sớm dùng khăn che mặt nàng rồi.
Một chiếc bình nhỏ được ném qua cho hắn, Hỏa bắt lấy theo bản năng, nghe thấy Lâu Thất nói: "Đan giải độc và xua trùng, uống hai viên."
"Đa tạ Đế Phi." Hỏa lướt nhìn sang chủ tử, nhìn hắn một bộ nhìn mãi thành quen, liền nghe theo đem hai viên nuốt xuống, chỉ chốc lát, hắn liền không còn thấy ngứa ngáy nữa, đàn kiến cũng không còn chui vào người hắn nữa, hắn không khỏi giật mình.
Lâu Thất cũng không để ý tới hắn, gọi U U, liền nhìn thấy một đạo ánh sáng tử ngân lao vọt xuống, U U vốn là muốn vọt vào lòng Lâu Thất, nhưng nhìn thấy Trầm Sát ở bên cạnh, liền sửa thành đứng lên vai nàng.
"Hỏa Vệ, mang đồ vật đó lại đây, U U có thể giúp chúng ta tìm ngưới."
Hỏa gật đầu, đem tới, lúc này mới thấy nàng đã dùng khăn che mặt, hắn không khỏi thở phào.
"U U, ngửi một cái đi."
U U ngửi ngửi, từ trên vai nàng nhảy xuống, chạy về một hướng.
"Đuổi theo."
Ba người chạy theo sau Tử Vân hồ khoảng chừng một khắc, hương hoa nồng đậm đột nhiên phai nhạt đi nhiều, thay vào đó là một mùi thơm mát lạnh, khiến bọn họ vui mừng.
Đại Bạch lượn vòng quanh đầu họ, thấp giọng kêu.
Hỏa nghe thấy giọng nói của A Mộc.
"Ơ, tại sao lại có con bạch ưng to vậy?"
Giọng nói ấy vậy mà yếu ớt vô lực, Hỏa cả kinh, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ nhìn thấy mấy cái cột đá cao hai trượng, cột đá vây thành hình tròn, ở giữa là hai gốc hoa cao lớn, lá cây xanh thẫm to bằng bán tay, một gốc nở hoa tím, một gốc nở hoa trắng. Hoa tím thì màu săc đậm đà, như một bức tranh vẩy mực, diễm lệ vô cùng; hoa trăng thì nhẹ nhàng xinh đẹp, như là được cắt từ những đám mây.
Hai gốc hoa dựa vào nhau mà sống, đều chia làm ba nhánh, đong đưa giữa gió thu, không hề có nửa điểm tiêu điều vắng vẻ.
Ánh mắt Hỏa sáng rực, nhịn không được nói: "Bạch Tử Tam Sinh hoa, vậy mà lại tồn tại thật!"
Lâu Thất không khỏi nhìn hắn: "Hỏa Vệ ngươi biết hai loài hoa này sao?"
"Đế Phi, đây thực ra không phải là hai loài hoa, cũng không phải là hai gốc hoa, chúng là cùng một rễ dưới đất, cùng rễ tương sinh, lại lớn thành hai gốc hoa, nở ra màu sắc khác nhau, mối gốc ba nhánh, kỳ nở kéo dài một năm."
Ngọc Hồ Điệp, cũng chính là một trong những vị thuốc dẫn mà chủ tử cần! Quả là trùng hợp, vậy mà lại có thể nhìn thấy Bạch Tử Tam Sinh hoa ở nơi này.
Hắn giải thích xong liề muốn đi qua cột đá, một bên cất giọng kêu to: "A Mộc, A Mộc!"
Kỳ lạ, A Mộc bọn họ nên là nghe thấy tiếng gọi của hắn mới phải chứ, tại sao lại không đi ra?
"U U!"
Tử Vân hồ đột nhiên có chút lo lắng, nhìn theo hình bóng hắn mà kêu to.
Lâu Thất nhíu mày: "Có gì đó không đúng ư?"
Trầm Sát cũng đi về phía trước, Lâu Tất dừng một chút, lập tức đuổi theo. Họ một bước tiến vào phạm vi bên trong cột đá liền phát hiện ra không bình thường, nhưng muốn rút lui đã không kịp rồi.
Quay đầu lại đã là trước mắt mơ hồ, như là có cái gì đó che mắt, xoang mũi truyền đến một luồng hương hoa mát lạnh, rõ ràng càng phải có tinh thần hơn mới đúng, vậy mà họ lại đầu óc choáng váng, tứ chi có chút vô lực.
Một bàn tay ấm áp đưa tới, nắm tay nàng, nàng lập tức bị kéo vào cái ôm quen thuộc, Trầm Sát ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Đây không phải là độc chứ?"
Mặc dù là hỏi dò, nhưng ngữ khí lại khẳng định, họ đều là bách độc bất xâm, đâu thể bị trúng độc?
Lâu Thất ừ một tiếng,"Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không thể phân biệt được đây là cái gì." Bọn họ chỉ là có chút choáng váng, cơ thể hư mềm, lại rõ ráng không lo lắng đến tính mạng
Hỏa Vệ vẫn đang gọi tên A Mộc, chốc lát, họ liến nghe thấy một hồi tiếng cước bộ, một thanh âm trong trẻo có chút non nớt đang tới, đúng là A Mộc kia.
"Hỏa đại ca!"
Đích xác nhào vào cái ôm của Hỏa.
Hỏa lập tức ôm sát cái người vừa nhào vào, chỉ cảm thấy thân hình này vừa tinh tế lại mềm mại, vòng eo mảnh, ngực to mềm, vậy mà lại khiến hắn có chút miệng lưỡi khô nóng, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước nhìn thấy, chủ tử và Đế Phi ôm chặt nhau, môi lưỡi dây dưa.
"A Mộc..." hắn thì thào.
"Hỏa đại ca, chúng ta bị một con hồ điệp đẹp một cách kỳ lạ dẫn tới đây, còn tưởng rằng huynh sẽ không tìm thấy bọn ta chứ."
A Mộc ôm lấy thắt lưng tráng kiện của hắn, mặt dán vào ngực hắn, nghe thấy tim hắn đập thình thịch, chẳng biết tại sao cơ thể liền mềm nhũn.
Hỏa lúc này đã khẳng định được, A Mộc là nữ tử, hắn trong lòng kinh ngạc, lại có chút bất đắc dĩ, không ngờ tiểu tử ở bên mình lâu vậy lại có thể giấu đến tận giờ.
"A Mộc, bọn họ đâu?"
Hỏa muốn kéo cô ra, A Mộc lại càng ôm chặt hắn, khuôn ngực non mềm lại càng dán chặt vào hắn, đầu óc hắn liền choáng váng.
"Họ đều ở bên kia, cách có mấy bước, Hỏa đại ca không thấy sao?"
Giọng A Mộc ngày càng kiều nhuyễn, Hỏa nhịn không được cúi xuống nhìn, cô đúng lúc cũng nhón chân ngẩng đầu lên, vốn nghĩ muốn sát lại gần tai hắn nói, lại như là đang dâng môi mình lên, vừa vặn đem tới miệng hắn.
Hai người đột nhiên giật mình, lại không ai động, môi vẫn dán môi.