Hai mươi mấy vạn binh lính ở đằng sau cũng giảm tốc độ lại, bám theo sau ở một khoảng cách khá xa.
Chàng hít lấy hương thơm trên mái tóc của nàng, ôm nàng thật chặt rồi trầm giọng nói: "Không phải."
Trầm Sát nói ngữ khí vô cùng chắc chắn, vào lúc Lâu Thất đang mếu máo nghĩ là chàng không hiểu thì chàng lại nói thêm một câu: "Thất Thất, kể cả nàng có là như vậy thì ta cũng vẫn cảm kích nàng."
"Cảm kích ta?" Lâu Thất không hiểu: "Vì sao chứ?"
"Ừm, nếu như nàng cứ khăng khăng nói tất cả mọi việc này đều do nàng gây ra, vậy thì nếu nàng không gây ra những chuyện này thì nói không chừng bản đế quân không thể gặp được nàng.
Lâu Thất cười phì một tiếng lại cảm thấy vui vẻ: "Ai bảo thế, kể cả không gây ra những cái này thì chúng ta chắc cũng đã đính hôn rồi, nói không chừng năm ta mười bốn mười lăm tuổi đã bị chàng lừa, bây giờ con cái có khi cũng biết chạy rồi cũng nên."
Tuy nói vậy, nhưng đế quân đại thần mở mồm nói những lời đường mật nên tâm trạng của nàng liền trở nên phấn chấn hẳn.
Trầm Sát lắc lắc đầu: "Không rơi thẳng vào lòng của bản đế quân, chỉ là ấn định hôn ước, nàng nghĩ rằng bản đế quân không đào hôn sao?"
Lâu Thất lại không kiềm được bật cười.
Cái ôm của chàng ấm áp nhường này, giọng nói của chàng êm dịu nhường này, cái gì mà mông lung, cái gì mà tự trách, tất cả đều đã tan biến hết sạch.
Trầm Sát cảm thấy tâm trạng của nàng đã khá hơn một chút bèn ôm nàng càng chặt hơn, bờ môi của chàng ghé sát vào tai nàng, khẽ hỏi: "Mấy ngày hôm nay có nhớ bản đế quân không?"
Tuy ngày ngày bọn họ đều trao đổi thư từ nhưng sau khi tân hôn thì chưa bao giờ chia cách thời gian dài như vậy, lại là sau khi chàng khai quân, vì vậy mà ôm nàng như này ngay lập tức thân thể chàng liền dậy lên phản ứng. Nếu không phải ban nãy thấy nàng tâm trạng có chút không ổn thì chàng sớm đã dùng một nụ hôn để an ủi sự nhớ mong rồi.
Nữ nhân của chàng vô cùng mạnh mẽ, hiếm thấy có lúc mông lung và tự trách như này, tuy cơ thể của chàng đang kêu gào nhưng cũng không chống đỡ lại được sự thương xót. Sự thương xót đối với nàng.
Nếu như là lúc trước, Lâu Thất không nói được thì cố ý nói những cái ngược ý chàng, nhưng lần này thì nàng lại áp vào lồng ngực rộng ấm áp của chàng, nàng co người mềm nhũn lại rồi trề môi thật thà trả lời: "Ta nhớ, rất nhớ rất nhớ."
Sự yếu ớt và mềm mại này của nàng ngay tức khắc giáng trúng chỗ mềm nhất trong tim của Trầm Sát, một sự cưng chiều và đầy ắp mãn nguyện khuấy động khắp ngực chàng.
Tại sao chàng lại yêu nữ nhân này đến như vậy? Tại sao lại yêu nàng đến như vậy!
"Thất Thất ngoan..."
Cuối cùng, chàng chỉ có thể dùng bàn tay khẽ run rẩy của mình vuốt ve mái tóc nàng, ôm nàng vào lòng chặt hơn, chặt hơn nữa.
Hoả và Nguyệt dẫn quân bám theo từ xa, đứng nhìn cảnh tượng trước mặt đó.
Nam tử cao lớn kéo chiếc áo choàng màu đỏ trùm lên cả người nữ nhân đang ở trước ngực mình, yên tĩnh bước về phía trước, phía sau có một con ngựa không người cưỡi thong thả đi theo.
Hoa tuyết bay bay, trời đất tĩnh mịch.
Không ai trong bọn họ muốn quấy rầy hai người đó. Đến ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có chút đau lòng, suốt cả chặng đường đế quân và đế hậu đều không dễ dàng gì, phong sương tuyết nguyệt, sinh tử mấy hồi, đến ngay cả động phòng cũng là ở nơi của kẻ khác, chiến trường chết chóc, xác chết chất thành núi. Đi đâu mà tìm được đế quân và đế hậu bi thôi như vậy cơ chứ?
Lâu Thất cũng muốn đoạn đường này dài hơn một chút, xa hơn một chút nữa.
Nhưng đường dẫu có dài có xa thế nào thì cũng vẫn sẽ tới lúc nhìn thấy cuối con đường. Khi nhìn thấy quân doanh từ phía xa, nàng cũng kể hết tình trạng của Ưng vệ ở bên này cho Trầm Sát biết.
Khi Lâu Tín và Ấn Dao Phong tới nghênh đón thì Lâu Thất đã hồi phục trở lại là một Lâu Thất khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ vô song, Trầm Sát cũng quay về dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.
"Đế quân!"
"Vào trong rồi nói."
Tất cả mọi người đều nhìn đế quân và đế hậu với ánh mắt cuồng nhiệt và sùng bái, đến ngay cả binh lính của Đông Thanh và Bắc Thương của đại lục Tứ Phương cũng khó mà giấu nổi sự sùng bái đối với bọn họ.
Trầm Sát không bao giờ để Lâu Thất đi đằng sau mình, bởi nếu vậy chàng sẽ không nhìn thấy được nàng.
Đế quân và đế hậu kề vai sánh đôi, cũng chẳng ai cảm thấy nữ nhân này phải lép vế khi bước cạnh nam nhân lớn mạnh đó, bọn họ đi cạnh nhau là một bức hoạ vô cùng hoà hợp hoàn mỹ.
"Đế quân có thể vào trướng không?" Lâu Tín có chút không chắc chắn.
"Có thể." Lâu Thất gật gật đầu.
Vừa vào đại trướng thì một mùi hôi thối nồng nặc toả ra khiến Trầm Sát phải khẽ chau mày.
"Đế quân." Ưng đứng dậy, mới trải qua hơn nửa canh giờ mà sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch có chút tuyệt vọng.
Trầm Sát bước tới, vỗ vỗ lên bả vai không bị thương kia của hắn rồi trầm giọng hỏi: "Thất Thất đã nói với bản đế vương rồi, quyết định của ngươi là gì?"
"Thủ hạ... nghe theo đế hậu." Ưng cụp mắt xuống.
"Được, ngươi cứ việc đi, kẻ đó bảo ngươi làm gì thì cũng chỉ việc nghe theo hắn, chúng ta cũng sẽ theo sau vào thành." Trầm Sát trầm giọng nói.
Lâu Thất nhìn chàng, chàng quay người lại rồi nhìn vào mắt nàng: "Trước sau gì thì cũng phải giải quyết thôi, chúng ta cùng nhau làm, đã bao giờ sợ ai chứ?"
Không sai, bọn họ đã bao giờ sợ kẻ nào chứ?
Nàng hà tất phải sợ nữ nhân điên rồ đó thật sự có khả năng cướp lấy thân xác của mình! Giống như lúc trước nàng đã từng nói với lão đạo sĩ thối, nàng có thể giết nữ nhân điên rồ đó một lần thì cũng có thể giết ả ta lần thứ hai! Lần này, nàng sẽ khiến cho hồn của nữ nhân điên rồ đấy phải xé ra thành từng mảnh vụn.
"Bản đế quân muốn ả ta vĩnh viễn không được luân hồi chuyển thế."
Được đấy, cách nói này nàng thích.
Trận chiến cuối cùng này cũng sắp đến rồi. Tất cả mọi ân oán hãy để bọn họ giải quyết hết sạch trong lần này đi.
Khi trời còn chưa tối, Ưng đem theo mười sáu người với một tư thái quả cảm không chùn bước mà tiến vào hoàng thành Hách Liên. Bên trong đó quả nhiên sớm đã có kẻ hạ lệnh rồi, lúc bọn họ tiếng vào trong hoàn toàn không có một chút trở ngại nào, bọn họ trực tiếp được đưa thẳng vào trong hoàng cung.
Đại khí của hoàng cung Hách Liên khác với Đại Thịnh, tuy rằng giờ là mùa đông tuyết lớn phủ đầy nhưng nơi này chỗ nào cũng lấp lánh huy hoàng, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những kỳ hoa dị thảo được chăm sóc tỉ mỉ, chúng vẫn sinh tồn yếu ớt trong mùa đông giá rét này.
Đối với Ưng mà nói thì rất nhiều cung điện ở đây đều được kiến tạo vô cùng loè loẹt.
Thi thoảng có cung nữ đi qua cũng ăn mặc vô cùng hở hang, trong lúc đi lại có thể nhìn ra họ có chút run rẩy vì lạnh, nhưng bọn họ trang điểm đều rất đậm, trông mặt dày bự phấn.
Nguyên nhân vì kẻ dưới cũng có thể gặp chủ tử.
Ưng nghĩ là bản thân mình đại thể cũng có thể nhìn ra được chủ tử của hoàng cung này nhất định có vấn đề. Cung nữ trông như vậy cũng có đẹp đâu cơ chứ.
Trước mặt là một toà đại điện được lát bằng gạch vàng sáng, cái cửa tựa như miệng của một con thú dữ, nó khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo ghê rợn, cảm giác như là rắn độc mãnh thú đang thè lưỡi ra cuốn lấy người ta vào miệng ăn vậy.
Lúc này Ưng lại càng thấy cái tốt của Lâu Thất và đế quân nhà mình.
Hắn nắm chặt hai lòng bàn tay lại, hít một hơi thật sâu tựa như chuẩn bị chiến đấu.
Bất luận người trong đó là ai, muốn hắn làm gì thì hắn cũng đã có sẵn chủ ý của mình rồi, nếu bảo hắn làm chuyện gì đó phản chủ thì hắn thà chết cho xong.
Nhưng đúng lúc này, Thu Khánh Tiên đi sau lưng hắn dường như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, cô khẽ nói với hắn: "Đế hậu đã nói rồi, nếu ngươi không nghe lời người mà nhất định muốn chết thì đợi sau khi ngươi chết thì đế hậu sẽ lột sạch quần áo ở trên thi thể ngươi ra rồi buộc lên ngựa cho chạy một vòng quanh đại lục Long Ngâm và đại lục Tứ Phương. Để cho người trong toàn thiên hạ được chiêm ngưỡng sự cao thượng vỹ đại của ngươi." Nói xong cô ta lại bổ sung thêm một câu: "Đế hậu còn nói là người nói được làm được."
"Cái đẹt."
Ưng không kìm được mà thốt ra lời bậy bạ.
Có cần thiết phải ác vậy không chứ? Như vậy thật sự quá ác rồi!
Ở bên ngoài điện, những người khác đều bị chặn lại, chỉ một mình Ưng được phép vào trong.
"Ta cũng muốn cùng vào trong đó, Ưng vệ đại nhân!" Thu Khánh Tiên cảm thấy lo lắng trong lòng, cô ta kéo tay áo của hắn lại, binh sĩ cao lớn đằng sau lập tức ho hai tiếng.
Thu Khánh Tiên lập tức rụt tay về.
Ưng nhìn cô ta một cái rồi nói với thị vệ đang cản bọn họ lại: "Đây là thị nữ mà lúc đầu đã bôi thuốc cho ta, cô ta cũng bị trúng độc, chi bằng ngươi vào trong hỏi chủ tử các ngươi xem có thể để cho cô ta cùng vào điện không."
Hắn vừa dứt lời thì bên trong vọng ra một giọng nửa nam nửa nữ: "Hai người các ngươi vào đây."
Tuy giọng đó nửa nam nửa nữ nhưng Thu Khánh Tiên vẫn có thể nghe ra được đó là tiếng của Vân Phong! Cô ta hoan hỉ nói: "Là Vân Phong công tử! Không biết Tiểu Trù cô cô liệu có ở trong đó không?"
Giọng nói này có chút ngây thơ lãng mạn.
Người bên trong đại điện liền cười phì một tiếng, nhìn Tiểu Trù đang đứng đằng sau mình: "Ừm, tìm cho ngươi một người bầu bạn cũng được đấy, đợi ta chiếm được thân thể của Lâu Thất thì mấy chủ bộc chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau." Nói xong hắn sờ lên mặt mình lại dường như sực nhớ ra điều gì, khẽ cười nói: "Mấy nam nhân bên cạnh cô ta kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng tuấn tú mỹ miều, đến lúc đó ta nạp hết là được rồi."
Hách Liên Minh đứng ở phía dưới, hai nam nhân nữ tử đó vẫn đi theo bên cạnh hắn, khuôn mặt của hai người đó tựa như vừa được bôi lên một lớp sáp mới vậy, trông lại càng trơn nhẵn rực rỡ hơn nhưng cũng càng đơ cứng hơn.
Nghe câu này hắn liền rụt lại.
"Vân Phong" liếc hắn một cái: "Ngươi qua đây, cái bộ dạng như sợ ta làm gì ngươi là như nào vậy?"
Hách Liên Minh bước tới, quỳ ngồi xuống bên chân hắn, mặt úp vào đầu gối hắn: "Bệ hạ, ta chỉ sợ tới lúc đó người lại không làm gì ta nữa."
"Ồ? Mục đích của ngươi chẳng phải chỉ là muốn Hiên Viên Chiến và Cổ Tịnh Nhi sao?" Chẳng lẽ đợi sau khi ta chiếm được thân thể của Lâu Thất thì ngươi còn muốn ta nhận ngươi làm người có quan hệ thân thiết hay sao?"
"...Có gì mà không thể chứ?"
"Vân Phong nghe hắn nói lập tức ngửa đầu lên trời bật cười ha hả.
Khi Ưng và Thu Khánh Tiên tiến vàp liền nhìn thấy cảnh này.
Vân Phong vốn dĩ ấm nhuận như ngọc giờ đây lại diêm dúa loè loẹt. Trang điểm sắc sảo, mặc chiếc váy hoa lệ, cây trâm đung đưa, tư thế vô cùng lả lơi.
Móng tay hắn sơn màu đỏ thẫm, đeo hộ giáp khảm đá, khẽ ngắt hoa lan, rồi khẽ xoa xoa lên trên đầu của nam nhân đang ở trên đầu gối hắn.
Ánh mắt hắn khẽ lướt qua liếc Ưng và Thu Khánh Tiên đang đi tới.
Ưng suýt thì ói mửa, Thu Khánh Tiên thì dường như có chút sợ hãi núp sau lưng hắn.
"Ngươi chính là Ưng vệ sao? Ồ, quả nhiên trông cao lớn anh tuấn, ta thích đấy. Qua đây."
Ưng vừa nghe cái giọng nam không ra nam nữ không ra nữ này thì toàn thân nổi hết cả da gà, nếu bảo hắn giống như nam nhân đang quỳ ngồi bị xoa đầu như chó thế kia thì quả thật hắn muốn chết quách đi cho rồi~~
Phía sau, Thu Khánh Tiên dùng móng tay chọc một cái vào đằng sau hông hắn.
A đầu chết tiệt này lại dám hạ thủ thật!
Ưng thầm nghiến răng nghĩ bụng đợi khi nào quay về nhất định phải bảo với đế hậu dạy bảo nha đầu này một trận cho hắn. Nhưng vừa nghĩ tới đây thì cô ta lại ra sức chọc hắn cái nữa.
Biết rồi, biết rồi, khổ lắm!
Mặt Ưng đen xì bước về long ỷ đó. Mỗi bước đi của hắn đều cảm tưởng như là đang bị cắt thịt vậy, đi vô cùng khó nhọc.
"Vân Phong" cũng chẳng so đo với hắn, chỉ lãnh đạm nói một câu: "Trừ phi, ngươi không cần thuốc giải nữa."
Không cần thuốc giải, nếu hắn chết thật thì thật sự là đế hậu có khả năng sẽ đem cái xác loã thể của hắn cho chạy một vòng khắp thiên hạ đấy. Trong lòng Ưng chua xót, lập tức sải bướcn nhanh hơ, hắn bước tới trước mặt "Vân Phong."