"Nếu như dễ vậy thì có thể thay thế roi Kim Lôi của Đan Nhi sao? Khó tìm ra không có nghĩa là tìm không ra, huống hồ, lần này cũng chẳng phải để Lâu Thất đi một mình! Họa Tâm cũng muốn đi."
"Cái gì? Họa Tâm cô nương cũng muốn đi sao?"
"Tất nhiên rồi, hơn nữa Lâu cô nương cũng chỉ cần tìm Tử Kim Đằng ở xung quanh, Họa Tâm của chúng ta lại muốn vào hẳn trong Thần Ma Cốc cơ!"
Lời nói này đều khiến bọn họ bị dọa sợ, "Họa Tâm cô nương vào trong đó để làm gì? Vậy thì thực sự là quá nguy hiểm rồi!" Nguyệt cau màu nói. Nạp Lan Họa Tâm là một trong những người được chọn làm Đế hậu, hơn nữa còn là người mà bọn họ xem trọng nhất, nếu như không phải Đại trưởng lão phu nhân, thân nương của Nạp Lan Họa Tâm đã qua đời vào hai năm trước, cô ta phải để tang ba năm, có lẽ đại điển tuyển phi lần trước cô ta đã tới rồi.
Đế Quân của bọn họ nếu như đại hôn cùng Nạp Lan Họa Tâm, nguy cơ của Phá Vực gần như sẽ được giải quyết một nửa, có Vấn Thiên Sơn làm hậu thuẫn, bọn họ chỉ cần quan tâm việc giết, giết, giết là ổn rồi.
Vả lại, mỹ mạo của Nạp Lan Họa Tâm độc nhất vô nhị, cũng khá xứng với Đế quân của họ. Về công hay về tư, bọn họ đều cảm thấy rằng ngôi Đế hậu tương lai của Cửu Tiêu Điện để Nạp Lan Họa Tâm ngồi là thích hợp nhất.
Hơn nữa, đại điển tuyển phi lần trước Đế Quân của bọn họ đã đặt ra điều kiện tuyển phi như vậy, phải biết võ, có thể đi chinh chiến cùng người khắp tứ phương, phải lập được công. Mấy điều này, chỉ cần Nạp Lan Họa Tâm tròn ba năm để tang xong, cô ta phù hợp hết, lập công cũng chẳng khó, chỉ riêng việc cô ta có thể đem lại thế lực của Vấn Thiên Sơn đã là một công lớn rồi.
Nguyệt nhìn Lâu Thất một cái, Lâu Thất tới lúc đó chẳng qua cũng chỉ là phi mà thôi.
Dù sao thì, bọn họ cũng không mong Nạp Lan Họa Tâm xảy ra chuyện gì. Hiện giờ vừa nghe Nạp Lan Họa Tâm muốn vào trong Thần Ma Cốc, bọn họ đâu thể không kinh hãi được.
Đến ngay cả Trầm Sát cũng nhíu nhíu mày, nhìn về phía Phạm Trường Tử, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Sắc mặt Phạm Trường Tử cũng không dễ coi gì, dường như rất không đồng ý với quyết định này của Nạp Lan Họa Tâm, hắn trừng Trầm Sát, tức giận nói, "Điều này còn không phải vì ngươi sao? Một năm trở lại đây Họa Tâm vẫn luôn thay ngươi tìm dược liệu, vì để tìm dược liệu, thậm chí nàng còn thường dầm mưa dãi nắng ở ngoài, trèo đèo vượt núi, có lần còn bị ngã từ vách núi xuống cửu tử nhất sinh, khi trở lại Vấn Thiên Sơn chúng ta đều bị dọa một trận lớn. Ngươi thì tốt rồi, không hỏi thăm không ngó ngàng gì đến nàng, hiện giờ chỉ ** cái ------ "
"Được, không nói về cái này nữa, Họa Tâm vốn không để cho ta nói. Hiện giờ nàng gọi Lâu Thất tới Thần Ma Cốc, chẳng qua cũng chỉ bởi vì tự nàng muốn vào trong, tới lúc đó còn có thể bảo hộ Lâu Thất một chút. Đứa trẻ này đúng thật là mắt mờ rồi, nàng còn nói, nếu như đã là người mà ngươi muốn bảo vệ, tất nhiên nàng cũng sẽ bảo vệ rồi."
Đám Nguyệt nghe xong liền xúc động. Bọn họ tuyệt không hoài nghi về lời của Phạm Trường Tử, bởi Nạp Lan Họa Tâm quả thực có thể nói những lời như vậy, bọn họ thừa nhận Nạp Lan Họa Tâm cũng là bởi sự lương thiện và rộng lượng của cô.
Lâu Thất cụp mắt không nói.
Nguyệt Ưng và Tuyết ba người đều đồng loạt nhìn về phía Trầm Sát, Trầm Sát lại nhìn về phía Lâu Thất, khẽ nhíu mày.
"Nếu như trong Thần Ma Cốc đã có thứ mà bổn Đế Quân cần đến, tự bổn Đế Quân tự tới tìm là được."
Lâu Thất ngước mắt nhìn hắn.
"Chủ tử không thể." Nguyệt phản đối đầu tiên, "Trước chúng ta đã rời Phá Vực mấy tháng, hiện giờ các thế lực ở Phá Vực Hoang Nguyên đều đang rục rịch, cũng không biết trong mấy tháng này bọn chúng đã chuẩn bị những gì, trong tình thế như vậy, nếu như chủ tử lại đi xa tiếp, Phá Vực e là sẽ gặp nguy hiểm."
Ưng cũng gật đầu, "Không sai, chủ tử, những người ở dưới lâu ngày không gặp chủ tử lòng cũng có chút thấp thỏm rồi, thời gian đã dài như vậy, thuộc hạ e rằng bọn họ sẽ dễ bị kẻ địch dụ dỗ mà sinh lòng phản bội."
Trầm Sát biết những điều họ nói đều rất có lý, đang muốn nói, Ưng lại tiến lên, "Thuộc hạ sẽ tới Thần Ma Cốc, cũng đưa người theo tìm Tử Kim Đằng ----"
"Ngươi nói ngươi đi thì Vấn Thiên Sơn sẽ đồng ý sao?" Lâu Thất vẫn luôn không nói gì đột nhiên bật cười, nhìn về phía Phạm Trường Tử, "Ta nói không sai chứ? Chắc chắn là phải có ta đi, phải không nào?"
"Roi Kim Lôi của Đan Nhi là do ngươi hủy, lẽ nào ngươi không nên đi sao? Còn nữa, vào hẳn bên trong để tìm dược liệu, ai có thể đi được chứ? Họa Tâm là thiên tài võ học hiếm có của Vấn Thiên Sơn ta, võ công của nàng đã cao hơn ta rất nhiều, như vậy mới có thể dắt người tiến vào Thần Ma Cốc được." Phạm Trường Tử nhìn Ưng, lại mỉa mai nói, "Ngươi tự nhận võ công của ngươi cao hơn nàng sao?"
Ngay tức khắc mặt Ưng đỏ bừng lên, đối với hắn mà nói, chuyện không bằng một nữ nhân dù sao thì cũng có chút mất mặt, tuy nhiên thân phận của nữ nhân kia lại không hề đơn giản.
Tuyết Vệ vẫn luôn không cam tâm ở bên lại chính vì câu này mà không thể không thu lại sự không cam tâm kia xuống. Thiên hạ chỉ có duy nhất một Nạp Lan Họa Tâm mà thôi, cô ta không thể tranh cướp với Nạp Lan Họa Tâm, thế nhưng, đồ tiện nhân Lâu Thất này dựa vào cái gì mà tranh với cô ta chứ?
"Nếu đã như vậy----" Tuy Lâu Thất chưa từng gặp Nạp Lan Họa Tâm bao giờ, thế nhưng lúc này nàng cũng thật sự vô cùng bái phục nữ nhân đó, cơ hội mà cô ta tìm cũng thật khéo, chặn hết mọi con đường lại, chuyện mà cô ta tìm cũng rất đúng lúc, khiến bọn họ vốn không có cách nào để cự tuyệt, khiến cho nàng không thể không đi, không thể không đi vì cô ta.
Hiểu nàng muốn nói gì, đột nhiên Trầm Sát thấp giọng nói, "Đừng quên rằng bổn Đế Quân không thể rời khỏi nàng."
Lời này vừa nói ra, đám Nguyệt cũng sững người lại, đúng vậy, vào mỗi mười lăm hàng tháng, chủ tử cần ở bên Lâu Thất mà, lần này phải làm sao đây?
Trầm Sát nói, "Nạp Lan Họa Tâm muốn Tử Kim Đằng, bổn Đế Quân qua một thời gian ngắn nữa sẽ đi tìm cho cô ta, còn về dược liệu kia, bổn Đế Quân cũng chẳng vội, đợi xử lý chuyện của Phá Vực hòm hòm rồi đi cũng được, gấp cái gì chứ?"
Đám Nguyệt nhất thời cạn lời, như vậy cũng không phải là không được...
Phan Trường Tứ tức đến bật cười, "Không ngờ Họa Tâm lại thật sự đoán trúng, Trầm Sát ngươi nghĩ cũng hay quá nhỉ, ngươi có biết vì sao phải đi vào lúc này không? Hàn lộ canh ba, dược bảo xuất thế. Thứ kia vào hàn lộ canh ba mới chui từ dưới đất lên! Ngươi cho là dược liệu quý hiếm còn chờ ngươi bận bịu xong xuôi rồi mới chậm rãi mang nữ nhân bò đi tìm sao? Thật là phí cho tâm ý của Họa Tâm đối với ngươi!"
Quả nhiên là kín kẽ không một lỗ hổng.
Chỉ có điều Nạp Lan Họa Tâm tuyệt không biết rằng vào mỗi mười lăm hàng tháng Trầm Sát cần có nàng, hiện giờ lại khiến bọn họ lâm vào tình thế có chút khó xử.
Lâu Thất lại gần Nguyệt, thấp giọng nói, "Là dược liệu gì đó?"
"Nghe ông ta nói như đến vậy, có lẽ là Tam Hàn Thu Giao."
"Tam Hàn Thu Giao?" Lâu Thất khẽ ngẩn người, tiếp theo liền dùng thần sắc phức tạp nhìn Trầm Sát một cái. Nàng thật sự không ngờ rằng loại kịch độc mà hắn trúng phải lại cần dùng đến thứ này! Tam Hàn Thu Giao nàng quả thật đã từng nghe lão đạo thối nói qua, Tam Hàn Thu Giao, tuy gọi là giao, thế nhưng thật ra là một loại thực vật, hơn nữa quả thực nó còn lớn lên ở nơi cực âm, hơn nữa phải nửa đêm canh ba mới nhô lên, lúc trời sáng sẽ bị ánh mặt trời hong khô, sau khi bị khô thì những chất lỏng trong nó sẽ bị biến mất, nó sẽ không còn tác dụng gì nữa.
Lúc ấy nàng chỉ coi như đang nghe một chuyện kỳ thú mà thôi, không ngờ rằng thật sự có loại dược liệu này. Nếu như thực sự là Tam Hàn Thu Giao, cơ hội lần này nhất định không thể bỏ qua.
Nạp Lan Họa Tâm quả là một nữ nhân không đơn giản.
Lúc này, Lâu Thất lại có chút tò mò về cô ta.
"Phạm trưởng lão lần này tới đây không chỉ là để truyền lời chứ?" Nàng hỏi.
"Không sai, ngươi vậy mà lại khá thông minh, lão phu sẽ đưa ngươi cùng tới Thần Ma Cốc! Ngươi có thể mang theo một trợ thủ để đi cùng!"
Nói như vậy thì, Nạp Lan Họa Tâm chắc chắn nàng nhất định sẽ đi rồi, hoặc phải nói là, chắc chắn rằng nàng không thể không đi.
Sau khi Phạm Trường Tử rời khỏi Tam Trùng điện, Tuyết Vệ cũng bị Trầm Sát nổi giận đuổi đi, đồng thời hạ lệnh, dù cho hắn có ở Tam Trùng điện hay khong, cô ta không được đặt chân vào nửa bước. Khi rời khỏi, Tuyết Vệ âm lãnh nhìn Lâu Thất, khiến nàng không nén được mà nhíu mày.
Trong đình chỉ còn lại bốn người họ, bốn người đều im lặng nửa ngày, Nguyệt mở miệng đầu tiên.
"Từ Phá Vực tới Thần Ma Cốc đi xe ngựa phải mất khoảng một tháng, xa vô cùng, chỉ việc đi đi về về thôi cũng đã mất hai tháng rồi, nếu như Lâu Thất may mắn có thể tìm thấy Tử Kim Đằng trong vòng nửa tháng, vậy thì cũng phải mất đến hai tháng rưỡi, hiện giờ vừa qua mười lăm, phải còn hai cái mười lăm nữa..."
Tuy biết rằng hắn tận trung vì Trầm Sát, lo nghĩ cho Trầm Sát, thế nhưng hắn lại ngay cả hỏi nàng có muốn đi hay không cũng chẳng hỏi đã giúp nàng định ra một sự lựa chọn như vậy vẫn khiến lòng Lâu Thất có chút rét lạnh. Vào giây phút đó, nàng đột nhiên mới sâu sắc cảm nhận được Cửu Tiêu Điện này tuyệt không phải là địa bàn của mình, những người này, vẫn không thể coi là bạn của nàng được. Cũng là lần đầu tiên ý thức được rằng, ở đây nàng vẫn chưa có quyền và tư cách nói một là một, hai là hai ở đây, không phải là nữ hoàng Lâu Thất định đoạt thế giới kia nữa.
Một bàn tay lớn nắm chặt lấy tay nàng, khớp tay rõ ràng rắn chắc, ngón tay rất dài, lòng bàn tay rất rộng. Hắn nắm rất chặt, như muốn kéo nàng ra khỏi những cảm xúc miên man trong đầu lúc này vậy.
Lâu Thất ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trầm Sát.
"Không ai có thể ép nàng đi." Hắn nói, "Thuốc đó, về sau chúng ta lại đi tìm là được, không nhất thiết là chỉ nơi đó mới có. Hoặc là, vào lúc này năm sau nói không chừng vẫn còn, tới lúc đó, nàng đi cùng bổn Đế Quân."
"Chủ tử..."
Trầm Sát lạnh lùng quét mắt qua, Nguyệt và Ưng nhất thời không mở miệng nữa, lại gấp gáp nhìn nàng. Sao có thể không đi? Sao có thể không đi được chứ? Bọn họ vừa mới bảo Phạm Trường Tử rời Tam Trùng điện, nói là đợi bọn họ bàn bạc xem ngày nào xuất phát, tuyệt không nói là không đi.
Ý của Phạm Trường Tử rất rõ ràng minh bạch, Lâu Thất đi thay bọn họ tìm Tử Kim Đằng, Nạp Lan Họa Tâm mới có thể yên tâm đi tìm Tam Hàn Thu Giao, tới lúc đó sẽ đưa Tam Hàn Thu Giao cho họ.
Không ai cảm thấy rằng yêu cầu của Nạp Lan Họa Tâm là quá đáng, không ai thấy cô ta không tốt, bởi đây đã là khai ân quá mức với Lâu Thất rồi, nếu như là người khác, hủy đi roi Kim Lôi của Nạp Lan Đan Nhi, đả thương cô ta thì đã phải chết mà không nghi ngờ gì rồi.
Hơn nữa Nạp Lan Họa Tâm còn không màng đến những nguy hiểm tính mạng to lớn mà đi tìm thuốc cho Đế Quân của bọn họ, nàng ta có thể vào trong Thần Ma Cốc, lẽ nào Lâu Thất đến cả ở ngoài mà cũng không nguyện ý đi sao? So sánh như vậy, đại khái là rất nhiều người đều cảm thấy rằng, nếu như Lâu Thất không đi vậy thì đúng là không đặt Đế Quân ở trong lòng, còn ham sống sợ chết.
Nạp Lan Họa Tâm.
Trong mắt Lâu Thất xẹt qua một sự tối tăm.
Nghĩ nghĩ một lúc, nàng nói, "Hoặc là, hãy thử máu của ta."
Nàng nói ra câu này khiến Nguyệt và Ưng vẫn chưa hiểu lắm, Trầm Sát lại hiểu ý nàng ngay lập tức, mặt liền đen thui, trầm giọng nói, "Bổn Đế Quân không đồng ý."
"Chàng biết mà, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác." Lâu Thất nhìn hắn, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
"Nếu như máu của ta có thể chống lại được cổ độc trong chàng, ta rời đi cũng sẽ yên tâm hơn, nếu như không có tác dụng, chàng đành phải nhẫn nhịn thôi."