Giọng nói của Trầm Sát lạnh lùng vô tận. Ý của chàng là chàng chỉ có thể nhịn thêm một chút xíu nữa thôi, lát nữa tuyệt đối chàng không thể nhịn được.
Hoàng cung biến thái như này, hoàng thất biến thái như này, bọn họ chỉ muốn huỷ diệt! Huỷ diệt triệt để!
"Ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.
Đúng lúc này, Đại Bạch vỗ đôi cánh đưa Hiên Viên Khước và Lâu Hoan Thiên tới trong quân doanh. Nguyệt và Hoả lập tức ra nghênh đón.
"Thái tử điện hạ, Hiên Viên vương gia, đế quân và đế hậu mời hai vị tới để lập tức tiếp tay thống lĩnh quân đội công thành."
Lâu Hoan Thiên nhíu chặt mày: "Hai người bọn họ đâu rồi?"
"Đế quân, đế hậu và cả Ưng đều đã vào hoàng cung Hách Liên."
"Nhảm nhí quá! A đầu này, sao lại không chịu đợi cơ chứ?" Hiên Viên Khước vỗ đùi, ông lấy một thứ từ hông mình ra, nghiến răng nói: "Nghe lời bọn họ đi, xuất binh, công thành!"
Tuyết lớn vừa ngừng thì đêm tối cũng buông xuống.
Gần bảy mươi vạn đại quân thẳng tiến hoàng thành Hách Liên. Một đám người đông nghìn nghịt, quân vây bốn mặt.
"Cho vỡ chết bà nó luôn!" Hiên Viên Khước ngồi trên xe thống soái, tay giơ lệnh kỳ vung mạnh xuống.
Thiên Phá đạn của Lâu Thất xếp thành hàng ngay ngắn bắn ra.
"Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!"
Tiếng nổ cực đại vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Đốm lửa bắn ra rơi xuống cờ và cỏ khô, nhanh chóng bùng cháy.
"Hách Liên Minh có dám ra nghênh chiến không?"
"Hách Liên Minh có dám ra nghênh chiến không?"
Lâu Hoan Thiên cưỡi trên tuấn mã, dùng nội lực từ xa truyền giọng nói vào.
Trong hoàng cung, Hách Liên Minh vỗ tay gọi cung nữ vào thay y phục cho hắn, hắn kéo nam nhân và nữ tử đang nằm ngủ cạnh mình dậy, đẩy bọn họ ra ngoài.
"Người đâu! Treo hai kẻ này lên thành lầu!"
Hắn hạ lệnh, khoé mắt trào ra một giọt lệ. Ở bên cạnh bầu bạn với hắn bao nhiêu năm nay, hoá ra ít nhiều gì hắn cũng có chút không nỡ, hắn vốn tưởng rằng còn có thể ngủ thêm lúc nữa, cái tên đáng chết đó lại đến công thành vào lúc này.
"Bệ hạ" như sực nhớ ra cái gì, hắn vội vã đi tới toà đại điện đó, hoàn toàn không thấy thị vệ đưa hai người đó đi. Nhìn nhau một lúc, trong ánh mắt loé lên tia sáng lạnh như băng.
Một góc trong hoàng cung.
Lâu Thất cởi bỏ trang phục thị vệ trên người, nàng nhìn hai kẻ cứng đơ như khúc gỗ đó, tay liền rút ra mười mấy cây kim dài, nhanh như cắt đâm vào các đại huyệt ở trên người nữ nhân đó, sau đó tay nàng nặn ra một quyết ấn lên trên trán của cô ta.
Còn khi nàng đang làm những việc này thì Trầm Sát nhìn sang khuôn mặt có vài nét giống với Lâu Thất đó, hai ngón tay thành kiếm rạch một đường lên mặt hắn.
"Đi chết đi!"
Nam nhân đó căn bản là không có cách nào phản kháng, bị sát khí màu đen của chỉ kiếm của chàng rạch trúng khuôn mặt, khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó ngay lập tức bị huỷ hoại.
"Bùm!"
Trầm Sát lại giáng một chưởng nữa xuống đỉnh đầu hắn, khiến chân của hắn lún thẳng xuống đất, toàn thân cũng trở nên méo mó biến dạng.
Khi mà tâm trạng Trầm Sát bùng nổ thì đừng ai mong được chết tử tế.
Lâu Thất không nhìn về phía chàng, căn bản là nàng không muốn nhìn khuôn mặt đó, bởi nó là giả. Nàng cũng sẽ không tự động thủ, Trầm Sát cũng vì biết điều này nên mới ra tay giải quyết một tên.
"Bùm!"
Lầu thành bên ngoài lại vọng vào một tiếng nổ.
"Trong vòng một canh giờ bọn họ có thể công vào được." Tay Lâu Thất không dừng lại, tai vẫn nghe ngóng tứ phía.
"Ngươi làm việc của ngươi đi."
Lâu Thất đổ một bình dược thuỷ vào mồm nữ nhân.
"Khụ! Khụ! Khụ!"
Thứ dược đó vừa đổ vào, nữ nhân đó liền ho sặc sụa, sau đó thì con ngươi trong mắt cô ta cuối cùng cũng chuyển động như một con người bình thường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Lâu Thất.
"Aaa!"
Cô ta cứ như bị doạ cho khiếp hồn khiếp vía vậy, thét lên một tiếng rồi định lùi về phía sau. Nhưng ngay tức khắc Lâu Thất đã tóm lấy cổ áo của ả. Tay còn lại làm một quyết trước mặt ả ta, giọng nói của nàng có sự mê hoặc.
"Không được phản kháng lại ta, ngươi đều nghe theo ta." Nàng khẽ hỏi: "Ta hỏi, ngươi đáp."
Ánh mắt của nữ nhân đó lại trở nên đờ đẫn, ả ta gật gật đầu.
"Ngươi tên là gì?"
"Cổ Thu Lan."
"Có phải ngươi đã hạ độc Cổ vào con trai của Trầm hoàng không?"
Cổ Thiên Lan do dự một lúc rồi ánh mắt dần dần trở nên hung dữ: "Đúng! Minh ca muốn hắn phải sống thê thảm, ta vốn dĩ muốn hắn chết quách đi cho xong, Trầm hoàng hậu cuối cùng còn thay hắn đỡ một loại thuốc khác..."
Nghe câu trả lời của ả, hơi thở ở toàn thân Trầm Sát trở nên lạnh lẽo. Chẳng phải chính là kẻ này sao? Chính ả ta là người đã hại chàng đau khổ suốt bao nhiêu năm như vậy!
Cuối cùng cũng tìm thấy kẻ này, cuối cùng cũng tìm ra ả!
"Còn một câu hỏi nữa", chàng nghiến răng hỏi: "Hiên Viên hoàng và Trầm hoàng, bọn họ đang ở đâu?" Thăm dò tung tích của họ từ miệng của nữ nhân này là mục đích cuối cùng mà bọn họ trà trộn vào.
"Bọn họ... Thánh Tiên Sơn..."
Cả Lâu Thất và Trầm Sát ngay lập tức sững sờ.
Thánh Tiên Sơn?
Bọn họ đều ở Thánh Tiên Sơn sao?
Nhưng lúc trước đám người Lâu Thất đều ở Thánh Tiên Sơn rồi mà, lẽ nào vẫn còn nơi có người bị giam giữ? Nếu còn giam giữ ai đó thì tại sao Thánh Sơn Tiên chủ lại chẳng hề nhắc tới?
"Du phu nhân đó..." Tim Lâu Thất như ngừng đập.
"Chúng ta phải lập tức tới Thánh Tiên Sơn!"
Lâu Thất búng tay một cái trước mắt nữ nhân này, ả ta ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
Ả ta nhìn Lâu Thất, xong lại quay sang nhìn Trầm Sát, rồi lại lấy tay sờ lên mặt mình...
"Các ngươi là..." Ả ta ngay lập tức kinh hãi, chỉ tay vào bọn họ, định lùi về phía sau nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy được. "Tiểu thái tử cùa Trầm Thị? Ngươi là, giống Hiên Viên Chiến như vậy..."
"Không sai, ta là Lâu Thất, con gái của Hiên Viên Chiến." Lâu Thất nhìn ả, cứ hễ nghĩ tới nỗi khổ sở mà bao nhiêu năm nay Trầm Sát phải chịu, nỗi đau mỗi khi độc Cổ phát tác và cả những lúc tưởng chừng như đã đi tới khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, nếm trải mùi vị sống đến ngày hôm nay là ngày cuối sẽ không có ngày mai thì nàng lại vô cùng căm hận nữ nhân này.
"Ta có cái này muốn tặng cho ngươi."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cổ Thu Lan vô cùng khiếp sợ. Sự tình bao nhiêu năm nay thực ra ả ta luôn có chút ký ức mơ hồ nhưng nó lại giống như đang nằm mơ một giấc mộng dài vậy, ả ta ngẩn ngơ, có chút ký ức đứt đoạn mơ mơ hồ hồ.
Trầm Sát cũng nhìn Lâu Thất, với suy nghĩ của chàng thì nữ nhân này cho một chưởng chết luôn đi cho xong nhưng dường như Lâu Thất lại có cách nghĩ riêng của mình.
Lâu Thất lấy một cái bình nhỏ từ hông ra, động tác mở bình của nàng vô cùng thận trọng, sau đó nàng bóp lấy miệng của Cổ Thu Lan, đổ thẳng cái thứ ở trong bình vào mổm ả.
"Khụ khụ, ngươi cho ta uống cái gì vậy?"
"Thứ này tốt lắm, đại bổ luôn đấy, yên tâm đi, ta cũng sẽ bón một ít cho cả Hách Liên Minh, đến lúc đó ngươi chỉ việc đi tìm hắn. Âm Nữ à? Ta cho các ngươi Âm Nữ giao phối với Âm Nam, các ngươi cứ chơi thoải mái đi, thế nào?"
Lâu Thất cứ hễ nghĩ tới nỗi thống khổ mà bọn chúng gây ra cho Trầm Sát là nàng lại không mềm lòng được. Nàng rút mấy cây kim ra, lấy ra vài cây đập vào trong người ả, sau đó điểm huyệt ả rồi vứt vào một góc.
Nàng nói với Trầm Sát: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Hách Liên Minh."
Trầm Sát bị nàng kéo đi, quay đầu liếc ả một cái: "Đó là thuốc gì vậy?"
"Đồ tốt mà, thứ hay ho để ả nếm trải cảm giác đau khổ vài lần đã rồi hẵng chết." Lâu Thất nghiến răng: "Chàng yên tâm đi, ả ta không sống được đâu."
Lúc này, bọn họ lại nghe thêm một tiếng "Bùm!", hoả pháo ở bên ngoài lại ngày càng ép vào gần hơn.
"Lẽ nào đám người đại ca muội và lão đạo sĩ thối đã công phá cổng thành rồi sao?" Lâu Thất ngập ngừng rồi quay đầu lại nhìn. Đúng vào khoảnh khắc nàng quay lại thì bốn bề phóng tiễn dày đặc về phía họ.
Viu! Viu! Viu! Viu!
Âm thanh xé gió liên tiếp phát ra, có thể nghe ra được lực cánh tay của kẻ cầm cung phóng tiễn mạnh thế nào, chỗ tên này sắc bén thế nào! Trong không khí ẩn hiện một sự kỳ quái, mùi cay nồng bắt đầu bao phủ.
"Cẩn thận!"
Một tay Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất vào lòng, thân hình của chàng và nàng xoay một vòng dươi đất rồi vụt bay lên trời. Ánh mắt chàng đảo một lượt bốn bề giữa không trung nhưng vẫn không nhìn ra được đám cung tiễn đó bắn ra từ đâu.
Còn đống tên nhọn hoắt vẫn đang phóng ra chi chít kia cũng không hoàn toàn nhằm vào người họ mà chúng đan xen vào nhau, từng mũi cọ vào nhau ma sát tạo ra những khoé lửa nhỏ.
Mùi vị cay xè đó càng ngày càng nồng nặc hơn.
Lâu Thất cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bọn họ vừa đáp xuống một lúc thì lại bị những mũi tên bắn ra liên hoàn ép họ không thể không bay lên để tránh né, điều này khiến nàng nhất thời không cách nào nghĩ thông suốt được.
Sát cơ ẩn giấu, nhưng lần đầu tiên bọn họ không biết rằng kẻ địch rốt cuộc ẩn thân ở nơi nào! Bốn bề đều có nhưng không nhìn ra được bóng dáng kẻ địch!
"Sát, nghĩ cạc chuồn thôi!"
Trong giây lát Lâu Thất bỗng nghĩ ra một khả năng.
Đêm nay đối phương muốn dùng hai người Cổ Thu Lan đó làm mồi câu nhưng liệu có phải bọn họ vẫn luôn nghĩ sai rồi không, bọn chúng không phải là muốn đưa hai kẻ này lên thành lầu làm mồi câu mà có khả năng nữ nhân điên rồ đó bằng cách nào đấy đã biết được nàng đang ở đây! Ban nãy đã dùng hai người đó làm mồi nhử rồi!
Vậy mà bọn họ lại không hề phát giác ra!
Nàng và Trầm Sát bắt người đi về hướng này chính là bởi vì hướng này phòng thủ tương đối lỏng lèo, nơi này khá là hẻo lánh nên xử trì hai kẻ đó tại đây.
Nhưng những cái này đối phương đều có thể sắp xếp được mà! Cũng tức là bọn họ căn bản là bước từng bước vào cái bẫy của đối phương rồi! Nơi này khả năng lớn chính là nơi mà nữ nhân điên rồ đó đã sắp đặt sẵn để đối phó với bọn họ!
Nghĩ tới điều này xém chút nữa thì Lâu Thất văng tục.
Lúc trước ở trong đại điện, nàng ngỡ rằng bản thân đã qua được mắt của nữ nhân điên rồ đó, thực ra chính là nữ nhân điên rồ đó diễn kịch lừa nàng! Lúc đó, đối phương đã khẳng định nàng chính là Lâu Thất rồi!
Cái đẹt.
"Đừng hoảng loạn!"
Nghĩ đến điều này trong lòng nàng có chút rối bời, Trầm Sát ôm chặt lấy eo nàng, trầm giọng nói: "Nàng hãy bình tĩnh lại, chúng ta không sợ gì cả."
Không sợ, không sợ.
Tên nhọn vẫn không ngừng đan xen phóng ra, trước khi những mũi tên này ma sát vào nhau thì phát ra âm thanh nhỏ. Lâu Thất càng nghe lại càng cảm thấy âm thanh này có gì đó không đúng.
Đúng lúc này, trong tẩm điện dưới chỗ Bác Hồn Trận, nến đỏ khẽ lay, nhỏ từng giọt sáp xuống.
Y phục của "Vân Phong khẽ trút ra, vứt trên thành giường lớn màu đỏ, Hắn khẽ nháy mắt nhìn Ưng đang đứng cách đó hơi xa, ngón tay ngoắc ngoắc gọi mời.
"Ưng, mau tới đây, đêm nay ngươi mà hầu hạ ta sung sướng thì đợi đến lúc ta dùng đến thân thể của Lâu Thất thì sẽ sủng hạnh ngươi đầu tiên. Đến đây nào Ưng, đến đây. Ta nhìn ra được là ngươi thích Lâu Thất, chẳng phải vậy sao?"
Lúc đầu biểu cảm của Ưng còn cảm thấy mắc ói nhưng không hiểu sao đầu hắn càng lúc càng choáng váng, trước mắt ngày càng mơ hồ, trong ánh nến lập loè, hắn nhìn về phía trên giường lại nhìn thấy Lâu Thất đang mặc xiêm y hững hờ nằm đó.
Lâu Thất tuyệt mỹ, Lâu Thất lả lơi, Lâu Thất quyến rũ, Lâu Thất mềm mại như nước. Bao quanh nàng tựa như có một vòng sáng lấp lánh đang khơi dậy khát vọng vốn dĩ bị đè nén trong đáy tim hắn.
"Đến đây, đến đây nào, Ưng, nam nhân mà ta yêu, nam nhân cường tráng, nam nhân anh tuấn, ta thích chàng biết mấy, mau tới đây nào."
Giọng nói cất lên tựa như có ma lực khiến hắn mất tự chủ mà bước từng bước về phía nàng. "Lâu Thất..." Hắn lẩm bẩm một mình.