Mục lục
Đế Vương Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Hoan Thiên lắc đầu nói: "Lão thái quân nói bát tự của muội muội quá nặng, trước năm tuổi không được đặt tên, vì thế ở nhà chỉ gọi nó theo vai vế, muội muội ở trong nhà," hắn dừng lại một chút: "là Tiểu Thất."

Lâu Thất rất muốn bóp trán.

Những thứ khác nàng không muốn nói, nàng chỉ muốn xem thường lão đạo sĩ thối, đặt tên mà cũng lười tới vậy? Hàng thứ bảy gọi Lâu Thất. Nhớ nàng hàng thứ ba, vậy gọi Lâu Tam? Tiểu Tam?

Lâu Thất không hề nghi ngờ Lâu Hoan Thiên, cho dù là thời hiện đại được bao trùm bởi hào quang khoa học thì mối liên hệ huyết thống vẫn khiến người ta cảm thấy thần kỳ.

Nàng có cảm giác thân thiết với Lâu Hoan Thiên, đây là điều không cần bàn cãi.

Cùng với cái tên lười thối thây mà lão đạo sĩ thối đặt cho nàng, mười phần thì có tới tám chín phần nàng thực sự là người muội muội xúi quẩy của Lâu Hoan Thiên.

Nhưng nếu như chỉ dựa vào mấy điểm này mà muốn nàng phải nhiệt tình hoặc khóc lóc nhào vào lòng Lâu Hoan thiên gào gọi ca ca, thì cũng thật kinh khủng. Hơn nữa, nghe hắn nói Lâu gia, chắc cũng có không ít người và việc muốn chết, nếu nàng thừa nhận mình là người nhà Lâu gia, nàng cứ cảm thấy đó là một việc rất ngu xuẩn.

Nàng còn chưa nói gì, Đế Quân liếc nhìn thái độ của nàng đã đoán được nàng nghĩ gì, ánh mắt hắn thoáng nụ cười, chậm rãi nói: "Lâu thiếu chủ cho rằng Thất Thật bây giờ có thân phận gì?"

Đến Quân đại thần có thể đoán ngay được tâm tư này của Lâu Thất cũng chính là nhờ vào kinh nghiệm "tìm chỗ chết" của chính mình. Chẳng là lúc trước hắn tưởng rằng thông cáo khế ước với thiên hạ, lại dùng ba trăm dịch thừa gấp rút đưa bức thư gần mười trang tới cho nàng sẽ khiến nàng cảm động quay về, kết quả người ta vẫn cứ rời Đông Thanh tới Bắc Thương.

Khi đó trong lòng Đế Quân vô cùng chua chát, bất đắc dĩ chỉ đành vứt bỏ lại tất cả để vạn dặm theo đuổi vợ.

Bây giờ hắn cảm thấy rất may mắn vì mình đã đích thân đuổi theo, chỉ trong khoảng thời gian ngắn vậy thôi đã có Vân Phong, Triệu Vân, giờ lại còn bất ngờ mọc thêm ra một ông anh vợ.

Nếu như không có hắn ở đây, nhỡ nàng bị kẻ khác dụ mất thì phải làm sao?

Bây giờ hắn cũng ác độc nghĩ rằng, hắn đã theo đuổi cực khổ như vậy, Lâu gia kia làm mất bao nhiêu năm như thế, chỉ dựa vào mấy câu kể chuyện đã muốn dẫn nàng về, coi ái phi của hắn là gì chứ?

Trong lòng Lâu Hoan Thiên vô cùng bực bội, trừng mắt nhìn Trầm Sát: "Đế Quân nói vậy là có ý gì?"

"Tuy Phá Vực chưa dựng nước, nhưng hiện nay năm thành đã đang gấp rút xây dựng, Phá Vực Hoang Nguyên, bổn Đế Quân chắc chắn sẽ nhất thống." Trên người Trầm Sát bất ngờ toát ra khí thế quân vương, ánh mắt liếc nhìn hắn: "Thất Thất không phải không có chỗ dựa."

Lâu Thất sững sờ nhìn hắn.

Lâu Hoan Thiên trong lòng đã chắc chắn Lâu Thất chính là Tiểu Thất, vì mắt nàng rất giống với mẹ hắn. Hắn giống ba nhiều hơn còn Lâu Thất thì giống mẹ.

Sau khi vào phòng chữ vàng, Lâu Thất đã gỡ bỏ mạng che mặt kim châu xuống, hắn vừa bước vào đã thấy nàng nhìn rất quen, đó chính là dung mạo của mẹ hắn thời còn trẻ. Có điều, ánh mắt của Lâu Thất không giống với mẹ hắn, mà sáng hơi, chói lóa hơn.

Nghe Trầm Sát nói vậy, Lâu Hoan Thiên lập tức tỏ ra không vui: "Tiểu Thất nhà chúng ta không cần phải dựa vào ngươi."

"Lẽ nào lại dựa vào Lâu gia nhà các ngươi?" Cho dù nàng thực sự là Tiểu Thất của Lâu gia, năm xưa sao lại mất tích, là ai dẫn nàng đi, điều này ngươi đã điều tra rõ ràng chưa? Ngươi chắc chắn rằng sau khi Thất Thất trở về, người nhà Lâu gia sẽ hoan nghênh và yêu mến nàng?"

"..."

Hắn không thể. Bây giờ Lâu gia còn loạn hơn hai mươi năm trước, càng như sắp sưa suy sụp. Nhà đó có một số thứ thối nát, cho dù là hắn chứng kiến hơn hai mươi năm cũng vẫn không quen nổi, huống hồ là Tiểu Thất không hề biết gì.

Lâu Hoan hiên bất ngờ nhìn thấy ánh sáng u tối trong mắt Trầm Sát, hắn lập tức tức giận.

"Không ngờ Đế Quân Phá Vực lại nham hiểm như vậy! Ngươi tưởng rằng ta không biết sao, ngươi nói vậy là muốn khiến Tiểu Thất cảm động, để nó dựa vào ngươi đúng không? Còn lâu nhé!" Hắn vung tay áo, hai tay giơ lên: "Cho dù không có Lâu gia, ta cũng có thể là chỗ dựa cho Tiểu Thất, Tiểu Thất có ta là được rồi! Long Lân, ra đây!"

Hắn ra lệnh xong, một nam nhân mặc đồ xanh sẫm vụt bước ra. "Lập tức truyền lệnh của bổn lầu chủ, Hội Hoa thập tam Lầu đổi tổng lầu chủ từ hôm nay! Tổng lầu chủ Lâu Thất, nắm giữ tổng lầu chủ lệnh, thập tam lầu tổng cộng hơn năm nghìn ba trăm người nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tổng lầu chủ mới, kẻ nào làm trái, trảm!"

"Tuân lệnh, thiếu chủ!"

Long Lân nhận lệnh, lập tức lui xuống.

"Long Trì."

Lai một nam nhân ăn vận tương tự vụt xuất hiện.

"Truyền lệnh Chấp Pháp Đường, một trăm hai mươi người thuộc Chấp Pháp Đường, từ giây phút này thoát ly Lâu gia, thề chết bảo vệ đường chủ mới Lâu Thất, phân lầu chủ của Hội Hoa thập tam lầu nếu như không phục lầu chủ lệnh, hoặc có ý đồ làm phản, giết tại chỗ."

"Tuân lệnh!"

Lâu Hoan Thiên bị Trầm Sát kích, liên tục ra hai đạo mật lệnh, nhanh tới mức Lâu Thất cũng không kịp phản ứng gì, cằm rớt xuống đất mãi chưa nhặt lên được.

Hội Hoa Lầu như vậy không phải chỉ có thành Nặc Lạp có, trong thiên hạ có mười ba nơi? Có hơn năm nghìn ba trăm thuộc hạ xinh đẹp, tuấn tú đã được huấn luyện gắt gao?

Lại còn có cả Chấp Pháp Đường?

Trời ơi!

"Đợi đã, huynh đợi đã." Khó khăn lắm mới tìm lại được tiếng nói của mình, Lâu Thất chỉ cảm thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Huynh có biết mình đang nói gì không vậy?"

"Ta tuyệt đối không nhận nhầm muội muội của mình, Tiểu Thất, muội đừng lo lắng, trước đây muội đã phải chịu khổ rồi, sau này đại ca sẽ bảo vệ muội. Hội Hoa thập tam lầu là do ta một mình gây dựng, Chấp Pháp Đường sớm đã tách ra khỏi Lâu gia, chỉ có điều vì muốn che mắt một số người nên vẫn gắn với Lâu gia, bây giờ thời cơ vừa đẹp, thoát ly khỏi Lâu gia, chỉ là thuộc hạ của muội!" Lâu Hoan Thiên liếc nhìn Trầm Sát, hừ một tiếng: "Nếu như kẻ nào đó đối xử không tốt với muội, muội hãy dẫn hết người tới đánh hắn tơi bời! Thực lực của những người này muội cứ yên tâm, binh tướng thông thường, một người có thể đánh lại mười người! Năm thành gì đó chúng ta tạm thời không quan tâm, đại náo Cửu Tiêu Điện một trận không phải việc khó!"

Trầm Sát: "..."

Lâu Thất: "..."

Đỗ Văn Hội và Tiểu Trù ôm Tử Vân Hồ đứng ở một góc làm vật trang trí: "..."

Tử Vân Hồ: "U u..."

"Việc đó..." Tới Lâu Thất cô nương vốn từng trải qua vô số sóng to gió lớn lúc này cũng không khỏi nuốt nước miếng, cẩn trọng hỏi lại: "Huynh giao hết thế lực cho ta, vậy còn huynh thì sao?"

Mới hai mấy tuổi, gây dựng những thế lực này không phải chuyện dễ dàng, cũng không biết hắn đã phải vất vả thế nào mới xây dựng được Hội Hoa thập tam lầu, gian nan thế nào mới có thể biến Chấp Pháp Đường trở thành hình đường tư nhân của mình, bây giờ giao hết cho nàng, hắn thì sao?

Lâu Hoan Thiên xua tay: "Đại ca tiếp tục đánh giang sơn cho muội, Tiểu Thất muội còn thiếu một đội ám vệ, tầm thường chúng ta không cần, đại ca đi lo liệu giúp muội là được."

Lâu Thất nghẹn lời, sững sờ nhìn hắn không nói lên lời.

"Tiểu Thất." Lâu Hoan Thiên nhìn nàng chằm chặp: "Đại ca chỉ có một yêu cầu. Năm xưa muội mất tích, mẫu thân gần như suy sụp, cũng may bà nhặt được mấy cọng tóc rơi rớt của muội, dùng vu thuật để lấy ra một tia hồn tức của muội, cất giữ trong một chiếc chuông đặc biệt. Bà cũng dựa vào chiếc chuông Hồn Tức đó mà tin rằng muội vẫn còn sống. Bây giờ chỉ cần mang mấy cọng tóc của muội về, nếu như chuông không có gió cũng kêu vậy thì có thể chứng minh muội là Tiểu Thất, không có gì phải bàn cãi. Như vậy mẫu thân sẽ rất vui mừng."

"Chuông Hồn Tức?" Lâu Thất sững người, lại còn có cả thứ đó sao?

"Đúng, còn nữa, Đế Quân nói không sai, hiện nay muội là Đế Phi Phá Vực, đại ca không thể cứ không làm gì mà lặng lẽ nhận muội về, cho dù chúng ta không về lại Lâu gia, chí ít cũng phải để đám quỷ mị võng lưỡng ẩn trong bóng tối biết rằng, bọn chúng vĩnh viễn không thể hãm hại được Tiểu Thất, Tiểu Thất vẫn còn sống! Ta phải bảo mẹ quan sát chuông Hồn Tức vang lên trước mặt người nhà Lâu gia."

Lâu Hoan Thiên nói tới cuối cùng, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Lâu Thất biết, hắn nhất định còn điều gì đó chưa nói với nàng, ví dụ như chân tướng việc nàng mất tích năm xưa, tại sao Lâu gia không có ai tìm nàng, chỉ có một mình hắn đi tìm, còn cả phụ thân của nàng, sao cũng không nghe thấy hắn nhắc tới.

Nhưng đại ca như thế này, nàng nhận, nàng nhận!

"Được, ta đồng ý!" Chỉ là muốn mấy sợi tóc của nàng mà thôi! Nàng cũng muốn có một kết luận chính xác!

Lâu Hoan Thiên rất vui mừng.

"Trầm Sát, chàng làm đi." Nàng quay đầu lại nhìn Trầm Sát, Phá Sát ở trong tay hắn.

Sau đó Đế Quân đại thần làm một việc mà cả Lâu Thất và Lâu Hoan Thiết cả đời này cũng không quên được.

Hắn cho ta vào trong ngực, sau đó...

Móc ra một chiếc túi gấm tinh xảo màu đỏ, đưa cho Lâu Hoan Thiên.

Lâu Hoan Thiên thực sự muốn ngất đi: "Này này này! Ta không thích khoản này đâu!"

Không thích khoản này? Khoản nào?

Trầm Sát phản ứng ra lập tức muốn một chưởng đập chết hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể vô sỉ thêm chút nữa không, bổn Đế Quân có trói cũng phải trói không cho Thất Thất nhận ngươi. Đây là tóc của Thất Thất."

Bây giờ tới lượt Lâu Thất cũng sững người: "Sao chàng lại có tóc của ta?" Nàng nhận lấy túi sen, mở ra xem, bên trong quả nhiên có một nhúm tóc nhỏ, nàng rất quen thuộc với chất tóc của mình, đây chính là tóc nàng không sai. Đại khái chừng mười mấy sợi, dùng một sợi chỉ vàng rất mạnh buộc lại thành một nhúm.

Lẽ nào hắn phải nói thật rằng từ sau khi nàng đi một mình hắn tới chiếc giường ở thiên điện nơi nàng từng ngủ, trên giường hắn, tìm tóc nàng ở khắp nơi trên giường, chỉ vì tên ỡm ờ Hoa Vu Tồn nói rằng mang theo tóc của nữ tử sát bên người, khiến cả đời nàng ta không quên được hắn?

Thực tế đã chứng minh, những bí kíp mà Hoa Vu Tồn thẩm vấn được từ các phạm nhân trong nhà lao đều không đáng tin cậy!

"Khụ khụ." Trầm Sát gập ngón trỏ chống dưới mũi ho hai tiếng, lẩm bẩm câu nói gì đó, nhưng Lâu Thất tinh mắt thấy tai hắn hơi đỏ lên.

Nàng rầu rĩ đưa tóc cho Lâu Hoan Thiên.

Lâu Hoan Thiên cúi đầu giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình.

"Tiểu Thất tới thành Nặc Lạp là vì muốn giành thanh bảo kiếm của Tiêu gia sao?" Lâu Hoan Thiên ổn định lại cảm xúc, nhìn nàng hỏi: "Ta đi lấy cho muội."

"Không cần, ta có thần binh." Lâu Thất vỗ vào chiếc roi trên eo mình.

Bảo kiếm đó nàng muốn để Trầm Sát nhìn thấy rồi tính, nếu như thích hợp thì giành lấy, không thích hợp thì chỉ xem góp vui thôi.

"Cho hỏi quý lầu chủ ở đây phải không? Công chúa nhà chúng ta có lời mời."

Bên ngoài vọng vào một tiếng nói rụt rè.

"Thị nữ của Bắc Phù Dung." Lâu Hoan Thiên lập tức nghe ra, "Cô ta vốn có một ý tưởng muốn tìm Hội Hoa Lầu hợp tác."

"Ta và Bắc Phù Dung là đối thủ." Lâu Thất chớp mắt nói một câu.

Lâu Hoan Thiên liền nói: "Bắc Phù Dung này dám ức hiếp muội? Ừ, ta không đi nữa, không đi nữa."

...

Bắc Phù Dung nghe thị nữ báo lại liền nhíu mày: "Hắn nói không có thời gian gặp khách?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK