Hai người nổi giận nên ra tay càng thêm dũng mãnh, hoàn toàn không nương tay. Trong giây lát đã có khoảng hai mươi người bị bọn họ ngăn cản, nửa còn lại đã bao vây xung quanh Trầm Sát.
Ánh trăng chiếu xuống khiến bóng của nhiều người như vậy đan xen vào nhau. Trầm Sát căn bản không có bất kỳ sợ hãi nào, cũng không chờ bọn họ ra tay, sắc mặt hắn lạnh lùng lại tàn khốc, ánh mắt mang theo sự giết chóc vô tận, hắn cầm thần binh trong tay đâm thẳng, chém nghiêng, quét ngang, chọc ngược, kiếm pháp vừa thần bí lại lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần ra tay tất nhiên sẽ có một người bị đâm trúng vào chỗ hiểm, không bao lâu, đã có vài người xung quanh hắn phải ngã xuống, nhưng bọn họ thậm chí còn không chạm được tới một góc áo của hắn.
Điều này thật sự làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
"Lên, lên, lên!"
"Không được lui lại."
Hai bên đều có người dẫn đầu khẩn trương kêu to, lý do lớn nhất để những người này kiên trì chính là cho dù bọn họ muốn lui lại thì Trầm Sát cũng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ chạy trốn. Ban đầu bọn họ muốn tới giết hắn, nhưng hiện tại bọn họ cảm thấy chỉ có thể giết hắn thì bọn họ mới có khả năng chạy thoát thân.
Ánh mắt Trầm Sát mang theo sự u ám, bởi vì thần binh trong tay thiếu mất kiếm hồn nên bây giờ đang rất hung tàn, hắn có thể áp chế được sát khí của thần binh, nhưng đồng thời loại sát khí này cũng thật sự làm cho hắn ra tay càng tàn nhẫn hơn.
"Vèo!"
Tiếng kiếm va chạm vang lên, bóng kiếm lướt qua đã cắt hai cái đầu người xuống, máu tươi bắn ra khắp nơi dường như cũng nhuộm đỏ cả ánh trăng.
"Trầm Sát, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi sẽ không giết hết được đâu." Một người không nhịn được hét lớn, cũng không biết người này đang hù dọa Trầm Sát hay là cố tăng thêm lòng dũng cảm cho mình. Nhưng hắn vừa mới nói dứt lời thì đã cảm giác được hơi lạnh bao bọc xung quanh mình, hơi lạnh này giống như từ trong địa ngục bốc lên, chụp xuống đỉnh đầu hắn rồi chạy thẳng tới trái tim làm cho hắn gần như không cảm giác được nhịp đập của trái tim mình.
Hắn nín thở, trước mắt chợt có ánh sáng màu đen lóe lên, miệng lập tức phun ra máu tươi, khi mùi máu tanh nồng lan tràn ra, hắn cúi đầu muốn xem miệng vết thương của mình lại thấy một thanh kiếm được rút ra khỏi người hắn, rồi lấy một tốc độ không thể tin được đâm vào ngực của một người đồng hành bên cạnh.
Hắn dường như có thể nghe được âm thanh khi vũ khí sắc bén này đâm vào da thịt.
Trầm Sát căn bản không nhìn người đã bị mình đâm trúng, đâm trúng một kiếm xong, hắn lại lập tức lao về phía người tiếp theo mà hoàn toàn không dừng lại, không dây dưa. Có lẽ hắn không biết bản thân mình có bộ dạng đáng sợ tới mức nào, giống như một cỗ máy giết chóc mà không ai có thể chống lại được.
Càng lúc càng có nhiều người chết ở dưới kiếm của hắn, năm, mười, mười lăm người, rất nhanh số người ngã trên mặt đất đã nhiều hơn người còn sống.
"Không giết hết được sao?" Giọng nói của Trầm Sát nặng nề: "Thử xem."
Giọng nói lạnh lùng vừa vang lên, thân hình cao lớn của hắn đã lao vọt lên trên, trong đôi mắt đen đầy sự giết chóc, người còn ở giữa không trung mà sát khí của thần binh đã vung lên cao chém mạnh xuống, kiếm khí mãnh liệt lao ra giống như dải cầu vồng trong đêm tối và lập tức chém về phía mọi người.
"A."
"Trốn."
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi phun ra, cảnh tượng ở đó giống như Diêm Vương đi tuần.
Một kiếm không ngờ giết chết bảy người.
Bảy người này đều chết hết, không một ai trong bọn họ còn có thể thở nữa.
Ngay cả Thiên Nhất và Địa Nhị cũng âm thầm nuốt nước miếng, trời ạ, võ công của Đế Quân cộng thêm thanh thần binh này đúng là kinh khủng. Trước đây hắn dùng đôi tay chém giết mà không sử dụng tới kiếm, thỉnh thoảng dùng tới Phá Sát, nhưng cho dù Phá Sát có mạnh tới mấy thì Đế Quân cũng không thích sử dụng dao găm lắm.
Hiện tại, thanh trường kiếm thần binh này thật sự đã hoàn toàn phát huy ra được tất cả năng lực của Đế Quân.
"Không giết hết được sao?" Giọng nói của Trầm Sát lạnh lùng và tàn khốc giống như Diêm vương lại vang lên lần nữa, hắn lặng lẽ hạ xuống mặt đất, trường kiếm nằm ngang, mí mắt khẽ nâng lên rồi chậm rãi giơ lên cao chém xuống, hai nam nhân đang vội vàng muốn bỏ chạy lại bị kiếm khí rạch xuống sau lưng, một người trong đó bị chém thành hai đoạn, kiếm khí lại lướt qua thân thể hắn, lao tới trước mặt người thứ hai, tạo thành một vết thương thật dài ở trên lưng hắn, trang phục cũng bị cắt ra.
Hai chiêu, chín người.
Tất cả chỉ còn lại mấy người, nhìn thấy hắn như vậy thì tất cả đều lùi lại.
Bọn họ vốn chỉ là thế lực nhỏ trong Hoang Nguyên của Phá Vực, bọn họ vốn không muốn tham dự vào vũng bùn này. Nhưng bọn họ bị một lá thư làm cho nhiệt huyết sôi trào nên mới liên minh cùng các thế lực nhỏ khác, bọn họ nghĩ chí ít mình có thể lấy số đông ép xuống, bốn, năm mươi người lẽ nào không giết được ba người hay sao?
Cho dù không giết được thì chí ít bọn họ cũng có thể liều mạng giết được một nửa.
Nhưng bọn họ làm sao biết được mình căn bản là đi tìm cái chết, chỉ một chiêu của người ta lại có thể giết bảy người, lại thêm hai thị vệ của hắn cũng có võ công cực mạnh, vừa rồi hai người cũng đã giết chết gần mười người, cứ tiếp tục như thế thì bốn mươi mấy người bọn họ căn bản không đủ cho đối phương giết. Vậy mà vừa rồi bọn họ lại còn dám nói mấy lời khiêu khích hắn, nói hắn giết không hết.
Hai mươi người còn lại đều khóc không ra nước mắt, nếu có thuốc hối hận thì bọn họ đã xin mấy viên rồi.
"Đế, Đế Quân, chúng ta sai rồi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, sau này chúng ta quy thuận Phá Vực." Trong lòng một nam nhân thật sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn tới mức ngã xuống đất, chỉ còn thiếu nước bò tới ôm chân của Trầm Sát khóc lớn.
"Muộn rồi." Trầm Sát lạnh lùng nói ra hai chữ.
Những người này đã đắc tội hắn, hắn đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ rời đi.
"Giết."
Một chữ lạnh lùng đã đập nát hy vọng của tất cả mọi người.
Một đêm đẫm máu, hơn bốn mươi người lại không còn sót lại một người nào.
Khi Tây Trường Ly và Tuyết chạy tới đây thì ba người Trầm Sát đã rời đi, thứ còn lại chỉ là xác chết nằm rải rác khắp nơi và mùi máu nồng nặc.
Tây Trường Ly xuống ngựa, nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy, sắc mặt thâm trầm.
"Trầm Sát quả nhiên là kẻ rất hung tàn." Không ngờ nhiều người như vậy cũng không làm gì được hắn.
Tuyết hơi run rẩy, bây giờ nàng ta đã hiểu rõ về sự đáng sợ của Trầm Sát hơn bất kỳ ai, chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên nàng ta mới sợ, nếu như hắn biết chuyện nàng ta đã làm gì thì sợ rằng nàng ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Vào giờ phút này, Tuyết đột nhiên muốn bỏ chạy, không muốn đi theo nữa, không muốn kiêu ngạo ở trước mặt hắn lúc hắn sắp chết nữa: "Ly vương tử, nếu không chúng ta rời khỏi Phá Vực trước đi, không phải vương tử nói tình hình của Tây Cương bây giờ không tốt, vương tử không thể rời đi quá lâu sao?"
"Thế nào, Tuyết Nhi sợ rồi sao" Tây Trường Ly nhìn nàng.
Sợ, sao lại không sợ được.
Trầm Sát yêu hận xen lẫn lại làm nàng ta sợ hãi, rất sợ.
"Đừng quên, lần này nàng muốn nhìn hắn chết, cho dù không nhìn thấy hắn chết, lẽ nào nàng không muốn xem Lâu Thất chết sao?"
Ánh mắt Tuyết lại sáng lên.
Không sai, cho dù không nhìn thấy Trầm Sát chết, cô ta cũng phải nhìn thấy Lâu Thất chết
Cô ta hận Trầm Sát, nhưng người cô ta hận nhất vẫn là Lâu Thất. Tất cả đều là do nàng, nếu không phải nàng đoạt lấy trái tim của Trầm Sát, hắn làm sao có thể đối xử ác với cô, người đã đi theo hắn nhiều năm như vậy được.
"Nhưng Lâu Thất đã vào Cầm Sơn rồi thì làm sao nhìn thấy nàng chết được? Vương tử biết tung tích của nàng sao?"
"Thủ hạ của ta đã sớm tiến vào Cầm Sơn, tuy hắn nói là đi tìm thuốc, nhưng đánh bừa lại đánh trúng, ta gửi thư qua bảo hắn cố gắng tìm kiếm tung tích của Lâu Thất, một khi có tin tức, hắn sẽ lập tức dùng chim bồ câu gửi tới." Trên gương mặt thâm trầm của Tây Trường Ly lại có thêm một phần hung ác: "Chúng ta không phải không thể tìm được Lâu Thất trước Trầm Sát, hơn nữa, thủ hạ kia của ta cũng biết độc chú, cho dù Lâu Thất biết giải một ít nhưng chỉ sợ cũng không đề phòng được độc chú ngầm."
Ánh mắt Tuyết sáng lên.
Đáng tiếc, Tây Trường Ly không biết, trong lúc động đất, thủ hạ kia của hắn đúng lúc tiến sâu vào chỗ có dây leo độc để hái thuốc, hơn nữa khi nghe được giọng nói của Hách Liên Quyết và Lâu Thất thì đã trúng độc, hắn hơi hoảng loạn nên đã sớm quên mất nhiệm vụ của mình, xông tới đúng lúc nên đã bị Lâu Thất lợi dụng, coi như công cụ để ngăn cản Hách Liên Quyết, sau đó bị Hách Liên Quyết dùng một chiêu giết chết.
Trời xui đất khiến, hay nói hắn chó ngáp phải ruồi cũng đúng, nói chung hắn muốn đợi người kia thả chim bồ câu truyền tin thì chắc chắn không thể chờ được.
Lúc này, ba người Trầm Sát gặp phải đợt phục kích thứ hai. Mấy chục người trước đó cũng chỉ được xem như món ăn khai vị mà thôi. Khi nhìn thấy được trên trăm người bịt mặt với cùng một loại trang phục, Trầm Sát đã biết, sợ rằng đêm này sẽ có rất nhiều thế lực ở Hoang Nguyên của Phá Vực đều xuất hiện, hắn cũng biết nhất định có người đã tiết lộ hành tung của hắn.
Chắc trong khoảng thời gian qua hắn đã quá mức nhân từ.
Dưới ánh trăng, đôi mắt màu đen của Trầm Sát dâng lên ý định giết chóc.
Những người này đều muốn lãng phí thời gian hắn đi tìm Thất Thất, vậy tất cả đều đáng chết.
Thiên Nhất và Địa Nhị cảm giác được hắn lập tức phát ra sát khí mạnh mẽ thì lại căng thẳng, giết!
Trong khe sâu, phía sau có ánh sáng hắt tới làm cái bóng của nàng kéo dài ở phía trước, Lâu Thất không nhịn được nhắm mắt lại. Hách Liên Quyết đã đuổi kịp, không ngờ người kia không thể ngăn cản hắn được bao lâu. Hơn nữa, nội lực và khinh công của hắn cao hơn nàng tưởng, điều này ít nhiều làm Lâu Thất cảm thấy thất bại, nàng cho rằng nàng có Thạch Tủy nghìn năm đã đủ nghịch thiên, ai biết đến nay nội lực vẫn không thể vượt qua Trầm Sát, hiện tại lại xuất hiện thêm một Hách Liên Quyết.
"Lâu cô nương, còn chưa tìm được nước và thức ăn thì tốt hơn nên tiết kiệm sức lực đi." Giọng nói của Hách Liên Quyết truyền tới, cả một đường chạy vội như thế nhưng giọng nói của hắn lại vẫn nhẹ nhàng, hoàn toàn không thở dốc, làm cho Lâu Thất càng cảm thấy thất bại hơn, điều này nói rõ hắn vẫn chưa từng dùng hết sức lực.
Cứ chạy trốn như vậy cũng không phải là phong cách của nàng, nàng ngừng bước, quay đầu lại, nhưng khi nhìn vào ánh mắt hắn thì nàng lại sững sờ. Bởi vì ánh mắt Hách Liên Quyết không hề bình thản giống như giọng nói, trong ánh mắt của hắn có phần sốt ruột.
"Hách Liên Quyết." Nàng thở dài: "Bây giờ ta không có thời gian đi theo ngươi đến đại lục Long Ngâm."
"Ngươi muốn gì, ta có thể cho ngươi." Khi Hách Liên Quyết phát hiện ra thực lực của Lâu Thất tự nhiên mạnh như vậy thì trong lòng lại vui mừng. Thật ra hắn đã sử dụng bảy phần nội lực, nàng thoạt nhìn còn nhỏ hơn hắn vài tuổi mà đã có tu vi như thế, thật sự làm cho người ta tán thưởng. Công phu cao như vậy mà đi tới chỗ đó, cơ hội thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Cái gì cũng có thể cho ta sao?" Lâu Thất chớp mắt.
"Chỉ cần ta có thể cho."
"Dừng, cộng thêm câu này thì chẳng có ý nghĩa gì nữa. Đến lúc đó ngươi nói không thể cho, vậy không phải mất trắng sao. Thôi đi, ta có thể giúp ngươi, ta không muốn gì cả nhưng ngươi phải chờ ta."
"Chờ ngươi bao lâu?"
Lúc này thật sự khó có thể nói chính xác là bao lâu. Lâu Thất nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Một năm."