Âm thanh đó mặc dù khá rõ nhưng không gần lắm. Mọi người nghe thấy âm thanh này đều cố gắng lắng nghe xem nó tới từ đâu.
Nghe âm thanh đoán vị trí là một sở trường của Lâu Thất. Rất nhanh cô đã nhìn ra một sườn dốc gấn đó. Sườn dốc này rất hẹp, nhìn vào trông giống như một tấm bình phong, vì thế không ngăn được âm thanh. Hơn nữa âm thanh có rất chói, nên có thể truyền đi khá xa. Mặc dù không nhìn rõ những có thể nghe rất rõ.
Muốn tới đó phải đi qua một khoảng trống khá lớn nên không thể chủ quan, vì thế đến ngay cả Trầm Sát cũng phải nén lại sát khí trong mình, nói với Lâu Thất, "Tới cạnh bổn Đế Quân."
"Sao như gọi chó vậy?"Lâu Thất lẩm bẩm trong miệng dù vẫn phải đi tới. Vân Phong nhìn thấy cô đi tới gần Trầm Sát, đứng gần hắn rồi đưa tay lên cằm. Dường như cô ấy định nói điều gì đó.
Lâu Thất trước đây trước mặt anh ta là hình ảnh một cô gái hết sức lợi hại, chưa bao giờ thấy cô yêu kiều như thế này. Xem ra quả thật Trầm Sát đã chiếm được trái tim cô ấy. Nếu cô ấy thực sự là người mà họ vẫn luôn tìm vậy thì hắn làm gì có cách nào chiếm được cô ấy từ tay Trầm Sát cơ chứ.
Lúc này, sắc mặt của hắn có chút khác thường, nụ cười vốn rạng rỡ trên khuôn mặt hắn lúc này có gì đó mang chút tà ý. Nếu có người nhìn thấy sẽ thấy hơi quái dị.
Hắn cất tiếng nói khẽ:"Chiếm trái tim người khác chẳng phải là chuyện ngu ngốc nhất hay sao? Đàn bà mà, chỉ cần tốt với cô ta là được, gạo nấu thành cơm rồi chẳng lẽ còn sợ cô ta không đi theo. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra Lâu Thất bây giờ vẫn là trinh nữ hay sao? Nếu người chiếm được rồi ngủ với cô ta, chẳng phải cô ta sẽ đặt ngươi ở vị trí cao hơn Trầm Sát hay sao?"
Nói xong, biểu cảm của hắn lại thay đổi, "Ngươi nghĩ ta cũng ghê tởm như ngươi ư?"
Lâu Thất lúc này đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ nên nhìn sang, ánh mắt cô có chút nghi hoặc.
Vân Phong nắm chặt bàn tay, rồi cười với cô ta.
"Lại còn dám nhìn hắn ta ư? Nàng muốn bổn Đế Quân giết hắn hay sao?" Giọng Trầm Sát vang lên khiến Lâu Thất không nhìn sang nữa.
Cô lườm nói: "Đế Quân đại đại, chàng đừng có lúc nào cũng gọi người ta là tiểu tử được không? Cảm giác cứ như là ta đang nuôi một tên tiểu tử cho riêng mình vậy"
"Nàng dám không?" Giọng của Trầm Sát nặng nề hơn, lạnh lùng tới mức đóng băng người khác được
"Cái gì gọi là dám với không dám. Ta vốn đã không có suy nghĩ này."
Trầm Sát ôm chặt lấy eo của cô, nghiến răng nói, "Tâm tư của nàng luôn phải nghĩ về bổn Đế Quân này, không cho phép chú ý tới kẻ khác."
"Thật là bá đạo." Lâu Thất bấm vào cánh tay hắn, quay đầu nói với Trần Thập: "Đem theo Lâm Thịnh Uy đi."
Âm thanh quái lạ kia vẫn vang lên, chẳng lẽ chúng lại dám không đi.
Trần Thập và Ngũ Tiếu Ninh cùng dìu Lâm Thịnh Uy đi vào chỗ sườn núi. Càng tới gần, một mùi hương kỳ lạ càng nồng hơn. Chúng hít một hơn dài, nhưng ngay sau đó Ngũ Tiếu Ninh, người có võ công kém nhất cảm thấy không ổn. Một tay hắn dìu Ngũ Tiếu Ninh, một tay ấn chặt lên trán: "Mùi này có độc, rất đau đầu."
Những người khác không có cảm giác này. Thế nhưng nghe hắn nói vậy liền dừng lại. Trần Thập nói với Lâu Thất, "Trên người cô nương có thuốc giải độc không?"
"Có, thế nhưng" Lâu Thất chợt nhớ, trước đó cô từng đưa thuốc giải động cho họ, lẽ ra vẫn chưa hết tác dụng mới phải. Bên ngoài có khí độc, đi qua khoảng không là sẽ hết. Vì thế mặc dù Lâm Thịnh Uy bị thương bên ngoài, nhưng cũng không cần lo lắng chất độc tấn công. Thế nhưng thuốc giải độc mà cô đưa, không những có thể giải độc đã trúng trước đó, mà đúng ra có thế giải rất nhiều loại độc mới đúng. Sao bây giờ lại có thể bị trúng độc cơ chứ?
Khi cô chưa kịp hiểu ra, thì ánh mắt của Ngũ Tiếu Ninh đã mơ hồ nhìn sang Lâm Thịnh Uy, đưa tay lên sờ mặt của hắn, lộ ra một biểu cảm hạnh phúc hoặc là xấu hổ, giọng điệu nhẹ nhàng, "Tiểu Liên, nàng đợi ta. Tiểu Vũ ca ca của nàng nhất định sẽ tìm nàng. Tiểu Liên, Tiểu Vũ này sẽ làm lên cơ đồ, không để cha mẹ nàng coi thường đâu"
Lâm Thịnh Uy nổi da gà, lập tức hất tay hắn ra rồi lùi lại phía sau, "Cái tên Ngũ Tiếu Ninh chiết tiệt này làm cái trò gì vậy?"
Chẳng phải là trúng độc sao?
Đây là trung thuốc kích thích mới đúng
Buồn nôn quá!
"Tiểu Liên, nàng đừng đi, nàng giận ta phải không?" Ánh mắt của Ngũ Tiếu Ninh quay sang Trần Thập. Trần Thập giật mình, nhìn Lâu Thất với ánh mắt cầu cứu.
Cô nương, mau cứu mạng
Hắn nhận thấy Ngũ Tiếu Ninh đã bị trúng mê hồn, thế nhưng hắn không muốn bị một người thiếu niên gọi mình là Tiểu Liên.
Lâu Thất chau mày, lấy ra một lọ thuốc bên mình đưa cho Trần Thập, "Một người 1 viên."
Trần Thập đổ thuốc ra, đưa cho Lâm Thịnh Uy một viên trước, sau đó tự mình uống một viên. Quay sang Vân Phong, Vân Phong lắc đầu, "Tại hạ không cần, đa tạ!"
Trần Thập lập tức quat sang Ngũ Tiếu Ninh, khuôn mặt của Ngũ Tiếu Ninh lúc này rõ đáng thương. Thế nhưng hắn ta là đàn ông, nên Trần Thập mạnh tay giữ đầu hắn, nhét viên thuốc vào miệng cho hắn.
Như mọi lần, mọi người đều rất tin tưởng vào thuốc của Lâu Thất, nên đợi chờ hắn tỉnh lại. Thế nhưng khi hắn chưa kịp tỉnh lại thì lại nghe thất Lâm Thịnh Uy đột nhiên kêu lên: "Cha, sao cha không tin Đế Quân của Phá Vực vô cùng lợi hại. Ông ta nhất định sẽ có thể thống nhất Phá Vực. Tới lúc đó, con sẽ lập chiến công, đón cha mẹ tới kinh thành hưởng thụ. Cha, mẹ cứ yên tâm."
Trần Thập choáng váng. Bởi vì Trần Thập ở ngay cạnh đó, nên Lâm Thịnh Uy đã quỳ xuống, coi mình là cha hắn.
Trời ạ, mau cứu cái mạng này giùm.
Vân Phong thì sững người, nói với Lâu Thất: "Lâu cô nương có thấy họ không giống như bị trúng độc không?"
Lâu Thất gật đầu, sắc mặt có vẻ khó hiểu, chẳng ngờ thuốc giải độc của cô lại không có chút hiệu quả nào, đúng là khiến cô trở thành trò cười.
"Chúng bị rơi vào ảo ảnh rồi." Cô tới gần Lâm Thịnh Uy, thế nhưng Trầm Sát đã giữ lấy tay cô. Lúc đó, Lâu Thất quả thật giật mình, bởi vì cô sợ đến Trầm Sát cũng rơi vào ảo ảnh. Ảo ảnh của kẻ khác có thể chẳng vấn đề gì. Thế nhưng với kẻ luôn giết giết và giết này thì nếu ảo ảnh hiện ra là kẻ thù của hắn, ví dụ nhưng một thành chủ nào đó trước đây của Phá Vực, thì chắc chắn hắn sẽ ra tay đồ sát. Bây giờ chẳng có ai là đối thủ của hắn ở đây, cho tất cả mọi người cộng lại cũng không phải.
Trầm Sát bây giờ đã có nội công vô cùng thâm hậu
"Nàng lo lắng sao?" Trầm Sát cảm nhận được Lâu Thất đang lo lắng: "Bổn Đế Quân chẳng lẽ không làm được gì sao?"
"Vậy chàng kéo ta làm gì?" Cô muốn đi kiểm tra xem Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Ninh xảy ra chuyện gì.
Trầm Sát nhìn sang Vân Phong, lạnh lùng nói: "Ngươi tới đó xem"
Vân Phong rất muốn nói một câu, tại hạ dựa vào đâu mà phải nghe lời ngươi.
Thế nhưng nhìn ánh mắt của Lâu Thất, hắn gật đầu: "Vâng, để tại hạ xem sao"
Hắn tới chỗ Lâm Thịnh Uy, điểm vào vài huyệt lớn của hắn rồi xoay người điểm vào huyệt của Ngũ Tiếu Ninh.
Lâu Thất nhìn ra hắn chuẩn bị làm gì nên cảm thấy đỡ lo hơn.
Lúc đó Lâu Thất mới nhận ra âm thanh kia vẫn tiếp tục vang lên. Thế nhưng âm thanh này cũng nhanh hơn rất nhiều. Cô nhíu mày bước về phía trước vài bước, nhìn qua sườn núi. Phía trước là một cảnh tượng khiến cô không thể tin nổi.
Bây giờ dù mùa hạ chưa qua, thế nhưng vùng núi này nhiệt độ khá thấp. Qua khoảng không đó, cô thấy nhiệt độ giảm đi tới vài độ. Thế nhưng điều đáng kinh ngạc hơn, đó là một hồ nước đóng băng.
Trầm Sát đã bước tới bên cạnh cô, nhìn thấy cảnh này: "Hồ đóng băng sao?"
Bên cạnh hồ băng có 4 cây lớn mà họ chưa bao giờ gặp, những cây này đều ngả nghiêng, cúi xuống mặt hồ. Trên cây có nhiều quả màu tuyết tròn to cỡ như quả anh đào. Những quả này đang rơi lả tả trên mặt hồ băng, âm thanh rất giòn.
"Hóa ra là âm thanh của những quả này" Lâu Thất cảm thấy khó tin. Dù những quả này rất cứng cũng không thể phát ra những âm thanh như vậy chứ.
Thế nhưng đó là sự thực.
"Những tiếng tinh-tinh, tang-tang rất dễ nghe, giống như âm thanh của chiếc hộp nhạc mà lão đạo sỹ thối mua cho cô lúc còn nhỏ. " Lâu Thất đột nhiên bừng tỉnh, ngạc nhiên kêu lên: "Không phải khí độc, đó là những âm thanh này có tác dụng tạo ảo giác."
Họ cứ nghĩ rằng đó là khí độc, nên không phải là thuốc giải độc không có tác dụng
"A" Đằng sau có một giọng vang lên.
Lâu Thất quay đầu lại, nhìn thầy Vân Phong hai tay ôm đầu, lùi lại vài bước. Trần Thập đang giữ Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Ninh, nhìn sang với ánh mắt cảnh giác.
Trên mặt Vân Phong, các biểu cảm khác nhau lần lượt xuất hiện, có lúc dịu dàng, có lúc tà ác, có lúc phẫn nộ, có lúc lạnh lùng.
Mặc dù biểu cảm thay đổi liên thục thế nhưng ánh mắt của hắn chỉ có hai biểu cảm, khiến Lâu Thất có cảm giác quen thuộc
"cô nương, Vân Công tử có phải trúng tà rồi không?"Trần Thập sững người.
Hình ảnh này giống như hắn ta trùng tà.
Trầm Sát hừ một tiếng: "Xấu lại còn lắm chuyện, giết cho xong việc"