• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai vang lên một tiếng gọi đầy gấp gáp: "A Bảo!"

Giây phút ấy, ta như vừa bước qua ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Ta trừng lớn mắt, nhìn thấy tên kia vung đao lao tới, lưỡi đao sắc lẹm chỉ cách đầu ta trong gang tấc.

Sau đó, m.á.u của hắn ta b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.

Đứng sau lưng hắn ta là Hàn Tranh với vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Hiện trường nhanh chóng bị khống chế, ba tên thích khách bị bắt sống, áp giải đến quỳ gối trước mặt Hàn Sơn Ngọc.

Lúc bấy giờ, Hàn Sơn Ngọc đang ôm ta vào lòng, che chở ta trong chiếc áo choàng lớn của huynh ấy.

Ta sợ đến ngây người, không dám nhúc nhích.

Mắt huynh ấy đỏ ngầu, một tay lau đi vết m.á.u trên mặt ta, sắc mặt tuy âm trầm đáng sợ nhưng giọng nói lại dịu dàng gọi tên ta: “A Bảo, không sao rồi, đừng sợ."

Sự việc được điều tra rõ ràng ngay tại chỗ. Kẻ cầm đầu đám thích khách hành thích Hàn Sơn Ngọc chính là thế tử Thành vương Lưu Kỳ, người bị đày từ kinh thành đến Cao Sơn đạo.

Gã nam nhân mặc áo vải thô kia, giờ đây chẳng còn chút khí chất vương giả nào nữa, trên cổ bị kề đao, bị Hàn Tranh đạp dưới chân không thể động đậy.



Hắn căm hận nhìn chằm chằm Hàn Sơn Ngọc, không ngừng mắng chửi: "Súc sinh! Từ khi ông nội ngươi chết, ngươi cấu kết với tên thái giám họ Từ, làm nhiều việc ác, ắt sẽ không có kết cục tốt đẹp!"

Năm đó ta mười hai tuổi, đã không còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa.

Ta biết ở kinh thành xa xôi kia, bên cạnh hoàng đế có một tên thái giám được sủng ái nhất, tên là Từ Hỉ, người ta gọi hắn là Từ Thiên Tuế.

Hoàng đế chín tuổi lên ngôi, đến nay đã hai mươi mốt tuổi, nhưng càng ngày càng hoang đường, ngu muội và tàn bạo.

Lão Thành vương từng là vị đại thần được tiên đế tin tưởng giao phó trọng trách phò tá hoàng đế, cùng với một số vị đại thần khác hết lòng phò tá nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn cản sự xuất hiện của gian thần và hoạn quan.

Cuối cùng, bốn năm trước, ông ta bị người ta tố cáo tội danh mưu phản, c.h.ế.t trong ngục tù.

Nữ quyến trong vương phủ bị đưa vào cung làm nô lệ, còn những nam nhân như thế tử Thành vương thì bị đày đến Cao Sơn đạo.

Cao Sơn đạo nhiều núi rừng, thế tử bị đuổi đến Thanh Sa Tự sống cuộc sống chẳng khác gì ngư dân trên đảo, ngày ngày đánh cá kiếm sống, ngày ngày lao động ở vùng biển nông ven bờ, cào ngọc trai để đổi lấy thức ăn.

Đối với ngư dân Cao Sơn đạo mà nói, cuộc sống như vậy là lẽ thường tình, người nào sinh ra cũng sống như vậy nên chẳng hề thấy có gì đáng phàn nàn.

Thế nhưng đối với bọn họ, cuộc sống này lại quá đỗi khó khăn, họ cho rằng đây là khổ nạn, là tội ác, là hình phạt còn đau khổ hơn cả cái chết.

Nhất là khi thế tử nghe nói, gia chủ Hàn gia là Hàn Sơn Quân vô cùng kính trọng Từ Thiên Tuế trong kinh thành, những bảo vật quý hiếm mà hắn ngầm dâng lên cho Từ Thiên Tuế tinh xảo hơn cả những cống phẩm dâng lên cho hoàng đế gấp bội lần.



Nghe đồn trong phủ của Từ Thiên Tuế có một Dạ Minh châu do chính Hàn Sơn Quân dâng tặng.

Chỉ cần có viên trân châu đó, ban đêm không cần thắp đèn, trong phạm vi trăm bước, ngay cả sợi tóc trên mặt đất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bảo vật như vậy lại bị một tên hoạn quan cất giữ làm của riêng.

Không chỉ có vậy, Hàn Sơn Quân còn đáp ứng mọi yêu cầu của tên hoạn quan họ Từ kia, cam tâm tình nguyện làm một con ch.ó săn cho hắn ta ở nơi cách xa ngàn dặm.

Mà kẻ đã vu oan giá họa cho lão Thành vương tội tạo phản, khiến cho vương phủ nhà tan cửa nát chính là tên hoạn quan họ Từ đó!

Thế tử Thành vương bị đày đến Cao Sơn đạo, không g.i.ế.c được tên thái giám họ Từ kia, nhưng hắn ta lại mượn cơ hội tế biển này để g.i.ế.c con ch.ó của tên thái giám đó.

Hắn ta căm hận đến mức chỉ hận không thể nuốt sống Hàn Sơn Ngọc.

Vậy mà Hàn Sơn Ngọc từ trên cao nhìn xuống hắn ta lại đột nhiên nở nụ cười.

Ta chưa từng thấy huynh ấy như vậy bao giờ, ánh mắt vừa khinh miệt, vừa thương hại, lại còn mang theo sự chế giễu mơ hồ.

Huynh hừ lạnh một tiếng: "Thế tử tuy bị đày đến Cao Sơn đạo ta, nhưng vẫn không hề thay đổi khí phách anh dũng, thật sự khiến người ta bội phục. Ta rất kính trọng lệnh tôn, khi còn nhỏ thường nghe ông nội nhắc đến, biết ông ta một lòng vì dân, trung thành tuyệt đối, là một vị quan tốt thanh liêm chính trực."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK