Ngày ngày trôi qua, cho đến ngày ta cài trâm, Hàn Sơn Ngọc còn cố ý tổ chức một buổi lễ thật lớn cho ta.
Ngày đó rất là náo nhiệt, A Tân bới gọn toàn bộ tóc của ta lên sau đó lại dùng một cây trâm cố định lại.
Ta mặc y phục làm lễ cài trâm, áo thêu hoa văn đoan trang. Trong phủ có rất nhiều người đến dự, ngay cả Hàn Tranh - Hàn tứ gia cũng có mặt. Từ khi hắn ta làm thủng màng nhĩ tai trái của ta, khiến ta trở thành người nửa điếc, ta vẫn luôn sợ hãi hắn.
Năm ấy tế biển ở Thanh Sa Tự, ta vừa nhìn thấy hắn ta trên đảo liền theo bản năng trốn sau lưng Hàn Sơn Ngọc. Sau lễ tế biển, hắn ta bắt đầu thỉnh thoảng trở về Hàn phủ. Mỗi lần đến Tông Chính đường, hắn ta đều gặp ta vài lần.
Có lẽ là Hàn Sơn Ngọc đã dặn dò hắn ta chi nên sau khi thấy ta, hắn sẽ nhanh chóng tránh mặt. Trước khi làm lễ cài trâm, Hàn Sơn Ngọc nói với ta: "Tứ thúc nói muốn về tham dự lễ cài trâm của muội, hỏi muội có bằng lòng cho thúc ấy đến không? Nếu muội không muốn, thúc ấy sẽ cho người đưa lễ vật đến, nếu muội không cần, ta sẽ cho người vứt bỏ giữa đường."
Hàn Sơn Ngọc đang hỏi ý kiến của ta. Huynh ấy vẫn luôn lạnh nhạt với Hàn Tranh, trong lời nói không hề có ý bênh vực hắn. Năm ta tám tuổi bị Hàn Tranh làm thủng một bên tai, nếu nói chưa từng oán trách, e rằng chẳng ai tin.
Nhưng ta thật sự không hề oán hận hắn ta. Ta biết hắn ta thường đi lại giữa Thanh Sa Tự và những nơi khác, canh giữ trại ngọc cho Hàn gia, cùng một đám huynh đệ lặn xuống nước mò ngọc trai vào sinh ra tử, tình cảm rất sâu đậm. Viên Huyết Châu bị cha ta lấy đi năm đó đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người trong số họ.
Hắn ta có lý do để hận chúng ta, nhưng ta không có lý do gì để oán hắn. Là cha ta sai trước, mạng của ta là do ăn cắp mà có, điểm này không thể chối cãi.
Hàn Sơn Ngọc nói hắn là kẻ thô lỗ, năm nay đã hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa lập gia đình, chỉ một lòng canh giữ trại ngọc trai.
Ta sợ hắn ta, nhưng tuyệt đối không oán trách hắn.
Ngày làm lễ cài trâm, Hàn Tranh đến rất sớm, lễ vật hắn ta tặng cho ta là một chiếc chuông gió làm bằng vỏ ngọc trai - loại chuông gió treo ở hành lang có thể đoán được hướng gió. Những vỏ ngọc trai ấy muôn màu muôn vẻ, dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh, đẹp mắt vô cùng.
Ta rất thích, đưa mắt nhìn hắn ta rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn tứ thúc."
So với bảy năm trước, Hàn Tranh đã thay đổi rất nhiều. Vẫn là gương mặt anh tuấn với đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng, nhưng hắn ta lại để thêm một bộ râu quai nón rậm rạp, trông thật phóng khoáng, bất cần.
Đối mặt với lời cảm ơn của ta, hắn có vẻ lúng túng.
Rất lâu sau ta mới nghe người ta kể lại, không lâu sau khi làm thủng tai ta hắn đã hối hận. Khi ấy trong lòng hắn ta đầy căm phẫn, mất đi lý trí, khi ấn ta xuống bàn, theo bản năng nghĩ rằng ta sẽ phản kháng.
Đáng tiếc là ta không phản kháng, hai cây kim bạc cứ thế đ.â.m vào tai. Mỗi khi uống rượu say, hắn ta lại tức giận hỏi lão già gầy gò năm đó, tại sao không ngăn hắn lại, sao có thể trơ mắt nhìn hắn ta ra tay với một bé gái nhỏ như vậy?
Hàn Tranh không phải kẻ xấu, hắn ta hành sự lỗ mãng, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa. Việc làm thủng màng nhĩ của một đứa trẻ đã trở thành cơn ác mộng khó nói nên lời của hắn.
Thực ra hắn ta cũng rất sợ gặp ta, bởi vì hắn vẫn luôn nhớ ánh mắt ta nhìn hắn năm đó, ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Từ ngày làm lễ cài trâm này, ân oán giữa ta và hắn coi như đã được xóa bỏ. Hắn tặng ta chuông gió, ta dè dặt nói cảm ơn tứ thúc. Hắn ta có vẻ rất ngượng ngùng, chỉ nói thích là tốt rồi.
Sau khi làm lễ cài trâm, có một ngày ta hỏi Hàn Sơn Ngọc, khi nào hai bọn ta thành thân? Trong thư phòng, ta chống cằm nhìn huynh ấy, một tay cầm bút vẽ tranh hoa điểu, ý cười rạng rỡ. Huynh ấy đặt cuốn sách xuống, nhìn về phía ta, ánh mắt sâu thẳm: "A Bảo muốn lấy chồng?"
"Vâng, muội muốn gả cho Hàn công tử lâu rồi."
Ta nhìn vào mắt huynh ấy, nụ cười trên mặt dần trở nên e lệ, hai má ửng hồng. Hàn Sơn Ngọc không trả lời câu hỏi của ta, chỉ khẽ cười, rồi nghiêng người sang nhìn bức tranh hoa điểu ta đang vẽ dở: "A Bảo vẽ xong rồi sao?"
"Chưa đâu ạ, muội vẫn chưa vẽ được đuôi chim sẻ, Hàn công tử giúp muội với."
Hàn Sơn Ngọc mỉm cười đáp ứng, đưa tay cầm lấy cây bút trong tay ta. Huynh ấy chăm chú phác họa đuôi chim, ánh mắt ta dõi theo nét bút rồi lại rơi trên bàn tay thon dài của huynh ấy, cuối cùng khẽ nghiêng đầu, nhìn lên gương mặt tuấn tú của huynh ấy.
Hàn Sơn Ngọc hơn ta tám tuổi, lúc mới gặp, chàng thiếu niên tuấn tú ấy đã có tính tình trầm ổn, chín chắn. Nay càng thêm phần trầm tĩnh, khó đoán.
Vành mắt huynh ấy cong dài, khi khẽ nhướng lên, ẩn chứa vài phần uy nghiêm, sắc bén. Môi huynh ấy mỏng, đường nét thanh tú, nhưng sắc môi lại nhạt.
Trước án thư bằng gỗ lê hoa, huynh ấy đứng bên cạnh ta, khi cúi người xuống, mùi mực hòa quyện cùng hương thơm the mát thoang thoảng, phả vào chóp mũi ta.
Không biết tự khi nào, mỗi khi ở gần huynh ấy, tim ta lại đập nhanh, hai má không kìm được mà ửng hồng. Nếu đến quá gần sẽ thêm phần bối rối. Ta vậy mà lại có những ý nghĩ không nên có với huynh ấy. Đáng lẽ ta không nên xem cuốn "Xuân Đăng Duyên" kia, khiến cho xuân tâm của ta bắt đầu nhộn nhạo, không kiềm chế được dục vọng, chỉ muốn đến gần ôm lấy huynh ấy.
Người huynh ấy thơm quá, môi huynh ấy chắc cũng rất thơm, rất thích hợp để hôn. Khi huynh ấy vuốt ve mặt ta, chiếc nhẫn ngọc xanh biếc trên ngón tay, cọ vào khiến lòng người ngứa ngáy...
"A Bảo, muội đang nghĩ gì vậy?"
Xong rồi, ta lại thất thần trước mặt huynh ấy.