Thường Hạc Tiêu ánh mắt sâu thẳm: "A Nguyệt còn nói với ta, ngươi và nàng ấy là tỷ đệ song sinh, lúc nhỏ ăn mặc giống nhau, gần như không ai có thể phân biệt được, nhưng trên vai nàng ấy có một nốt ruồi, Hàn Quân thì không có."
"Hơ, nhị công tử đây là có ý gì? Đang hoài nghi điều gì?" Hàn Sơn Ngọc dường như nghe được một chuyện cười cực lớn, chế nhạo nhìn hắn.
Thường Hạc Tiêu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Cho đến khi ta mặc hỉ phục đỏ rực, bước vào trong.
Ta nói: "Hàn Quân để ta một mình trong phòng tân hôn, vì sao đến muộn như vậy."
Chẳng màng đến những chuyện khác, ta thừa lúc người kia chưa kịp xoay người, vờ như sốt ruột mà níu lấy vạt áo Hàn Sơn Ngọc, hôn lên môi nàng.
Nàng nhìn ta, không hề kháng cự.
Ta nhắm mắt, siết chặt vòng tay quanh cổ nàng.
Tay nàng đặt trên eo ta dần dần siết lại.
Cả hai đều không buồn để ý đến sắc mặt Thường Hạc Tiêu ra sao, mãi cho đến hồi lâu sau, trong phòng chỉ còn lại ta và Hàn Sơn Ngọc, cùng với tiếng thở dốc quyện vào nhau không dứt.
Tay ta đặt trên người nàng, lúc định cởi dây lưng hỉ phục của nàng thì bị nàng giữ chặt lại.
Nàng rõ ràng đã động tình, đôi mắt hơi nhướng lên ửng đỏ long lanh, vành tai ửng hồng, đôi môi mỏng nhạt màu bị ta hôn đến sưng đỏ.
Bên tai là tiếng thở gấp gáp của nàng, nàng khàn giọng nói: "A Bảo, không được."
Ta tủi thân, hỏi nàng: "Là vì hắn sao?"
"Hửm?"
“Người trong lòng ngươi, phải chăng là hắn?"
Hàn Sơn Ngọc ngây người bật cười, lắc đầu: "Không phải."
"Vậy là ai? Nói cho ta biết đi."
"Không thể nói."
"Không thể không thể, lại là không thể, tại sao lúc nào ngươi cũng giữ kẽ với ta như vậy."
"Xin lỗi."
Đêm tân hôn, ta cùng Hàn Sơn Ngọc ngủ lại Huệ Phong quán.
Ta lại giận dỗi, dùng tấm bình phong dài làm ranh giới giữa ta và nàng, một người ngủ trong phòng trong, một người ngủ ở phòng ngoài.
Ta trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, cứ như bánh tráng đang bị nướng trên giường vậy.
Bên kia, Hàn Sơn Ngọc không có chút động tĩnh nào.
Cuối cùng, ta không nhịn được nữa, cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu.
Bỏ chân xuống giường, ta hậm hực đi qua tấm bình phong, đứng trước mặt Hàn Sơn Ngọc.
Quả nhiên nàng lập tức mở mắt ra, khẽ cau mày: "A Bảo..."
Nàng chỉ kịp gọi tên ta, bởi vì ta đã nhấc chân lên giường, ngồi lên người nàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, ta lại một lần nữa hôn lên môi nàng.
Trên đầu giường, một ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng le lói.
Nàng muốn đẩy ta ra, ta cắn nàng một cái, rồi vùi đầu vào cổ nàng, lầm bầm gọi: "Hàn Sơn Nguyệt."
Bàn tay đặt trên vai ta khựng lại một chút.
Ta lại gọi: "Hàn Sơn Nguyệt..."
Tay nàng bị ta nắm lấy, ta nhìn vào mắt nàng, gọi tên nàng hết lần này đến lần khác.
Nàng không còn từ chối ta nữa, nét mặt dịu dàng, chậm rãi nhắm mắt lại: "A Bảo, ta sống không được bao lâu nữa, không nên làm lỡ nàng."
Mắt nàng ướt át, khóe mi ngấn lệ.
Lòng ta chợt đau nhói, ôm chặt lấy nàng, nói bên tai nàng: "Đời người ngắn ngủi, càng nên hưởng lạc kịp thời, vậy nên nàng đừng từ chối ta."
Ta cởi áo trên vai nàng, quả nhiên ở đó có một nốt ruồi nhỏ, cùng với cảnh xuân vô tận.
Ta dùng trán tựa vào nàng, đỏ mặt nói: "Trong sách không nói nữ tử với nhau động phòng như thế nào, nhưng ta sẽ tự mình tìm hiểu, Hàn Sơn Nguyệt, chúng ta sẽ rất hạnh phúc."
Hàn Sơn Nguyệt mở mắt nhìn ta, ánh mắt nàng vốn sâu thẳm lúc này lại vô cùng dịu dàng, đưa tay ra ấn đầu ta xuống: "Tiểu ngốc."
Hàn Sơn Ngọc chính là Hàn Sơn Nguyệt.
Người cháu trai mà Cao lão gia tử muốn đánh đổi mọi giá muốn cứu sống, đã c.h.ế.t đuối lúc tám tuổi.
Từ đó về sau, chị gái của cậu bé là Hàn Sơn Nguyệt, mặc nam trang trở thành công tử.
Thường Hạc Tiêu nói đúng, Hàn Sơn Ngọc thật sự được ông nội bảo vệ quá kỹ, đã trở thành một đứa trẻ có tính cách yếu đuối.
Còn Hàn Sơn Nguyệt thông minh dũng cảm, kiên cường bất khuất, không biết mạnh mẽ hơn em trai bao nhiêu lần.
Nàng có thể gánh vác gia tộc họ Hàn hơn Hàn Sơn Ngọc.
Nhưng chỉ vì thân phận nữ nhân, Cao lão gia tử không coi trọng nàng, thậm chí còn vì tính cách hiếu thắng của nàng mà nhiều lần cau mày.
Bởi vì mẫu thân của nàng là một người nữ nhân hiếu thắng.
Người nữ nhân hiếu thắng kia, một chút cũng không an phận thủ thường, bà là con gái của một người áp tiêu, sau khi sinh ra một đôi con trai con gái lại một mực đòi hoàn thành di nguyện của cha mình, treo lại cờ hiệu cho tiêu cục nhà họ.
Con trai của Cao lão gia tử có lần cùng bà áp tiêu, vợ chồng hai người đồng thời bị kẻ thù sát hại.
Chính vì vậy, Hàn Sơn Nguyệt càng khát khao được ông nội thừa nhận sẽ càng phản tác dụng, khiến ông chán ghét.
Cho đến cuối cùng nàng cũng chán ghét em trai mình là Hàn Sơn Ngọc, cho rằng nếu không phải vì cậu ta, ông nội nhất định sẽ không đối xử với nàng như vậy.