Một lúc lâu sau nàng mới dần hồi phục, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi, bước từng bước về phía giường.
Ta vội lấy tay bịt miệng, không dám động đậy.
Mãi cho đến khi đôi chân trần của nàng đứng trước mặt ta, ta mới cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra.
May mà nàng không phát hiện ra ta, chỉ lên giường nằm nghỉ.
Dưới gầm giường tối om, ta thậm chí không dám thở mạnh, sợ đánh thức nàng.
Trong lòng ta suy đi tính lại, càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Một đứa trẻ xuất thân thuyền chài như ta, thân phận thấp hèn, sao có thể trở thành con dâu nuôi từ bé của Hàn Sơn Quân?
Trước lúc lâm chung, Cao lão gia tử muốn ta ở lại Hàn gia, bầu bạn với Hàn Sơn Ngọc. Ông ấy nói ta nợ Hàn gia, phải trả.
Hàn Sơn Ngọc dạy ta biết chữ, dạy ta cầm kỳ thi họa, nói rằng bị giam cầm trong nhà cao cửa rộng, ít ra cũng phải có thứ gì đó để yêu thích mà sống tiếp.
Có thể gả cho Hàn Sơn Ngọc, vốn là phúc khí của ta, cớ sao lại trở thành cách để trả nợ?
Bị vây hãm nơi khuê phòng, sống mà không còn gì luyến tiếc, là bởi vì người ta phải gả, từ đầu đến cuối lại là một nữ nhân.
Nàng là ai? Là người hay là quỷ? Vì sao lại ngậm Thanh châu trong miệng khi ngủ?
Ta kinh hãi suy đoán, đầu óc rối bời, bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa phòng, hơi thở liền ngừng lại.
Là A Tân.
Hình như nàng ta đang quỳ ở ngoài cửa, giọng nói đầy lo lắng: "Chủ quân, Bảo Nhi tiểu thư không thấy đâu ạ."
Trong sân thắp lên một dãy đèn lồng, khắp nơi đều sáng trưng.
Hàn Sơn Ngọc mặc cẩm bào màu đen huyền, tóc búi cao bằng trâm ngọc, đứng ở hành lang.
Nàng ấy tập hợp người ngựa, ra lệnh phong tỏa Trung Việt thành, kiểm tra từng người một.
A Tân cùng những người khác quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy hứng chịu cơn thịnh nộ của nàng.
Không lâu sau, nàng trở về phòng, ngồi xuống ghế, tay chống bàn, mệt mỏi day day mi tâm.
Mở mắt ra, ánh mắt nàng lạnh lùng đến đáng sợ. Nàng hạ lệnh điều động toàn bộ thị vệ trong phủ, lùng sục khắp nơi.
Nàng đứng dậy, đi vào phòng trong.
Ta sợ hãi vô cùng, cảm thấy mình như con kiến trên chảo dầu, tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng nóng như lửa đốt, ta thấy nàng lấy thanh kiếm trên giá xuống.
Nhân lúc nàng xoay người rời đi, ta quyết định bò ra, dũng cảm đối mặt với mọi chuyện.
Ta nhỏ giọng gọi: "Hàn Quân."
Nàng dừng bước, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn ta từ dưới gầm giường bò ra.
Hàn Sơn Ngọc thật sự là nữ nhân.
Đây là bí mật của Hàn gia, ngoài Cao lão gia tử và Hàn tứ gia ra, chỉ có Gia Nương biết được.
Và giờ đây, thêm một Hồ A Bảo.
Nỗi đau khổ trong mắt nàng thật rõ ràng. Nàng nắm chặt lấy cổ tay ta.
"Vì sao ngươi không nghe lời? Ta đã quyết định chọn cho ngươi một tấm chồng tốt, cho ngươi một con đường khác để đi, vậy mà ngươi lại muốn tìm đến cái chết, tự chui đầu vào lưới!"
Ta bị dáng vẻ nghiêm khắc của nàng dọa sợ, mặt mày tái mét: "Hàn Quân muốn g.i.ế.c ta sao?"
Thần sắc nàng thật khó đoán, thấy ta sợ hãi, nàng lạnh lùng nói: "Ta vốn có lòng tha cho ngươi, để ngươi sống một cuộc sống bình thường như bao nữ tử khác, nhưng giờ ngươi đã biết thân phận của ta rồi thì không thể nào được nữa. Cả đời này ngươi đừng hòng bước ra khỏi Hàn gia, phải an phận làm vợ của Hàn gia, trọn đời trọn kiếp."
"Ồ, hù c.h.ế.t ta rồi, còn tưởng người muốn g.i.ế.c ta."
Ban đầu biết được nàng là nữ nhân, ta đã vô cùng kinh ngạc.
Lại nhìn thấy nàng ngậm Thanh châu ngủ, ta càng thêm sợ hãi.
Nhưng khi ta bò ra khỏi gầm giường, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, người sống sờ sờ, Hàn Sơn Quân đã sớm tối bên nhau tám năm trời... sóng to gió lớn đang nổi lên trong lòng bỗng nhiên liền lặng yên.
Nàng không chỉ là nữ nhân, thậm chí có thể không phải là người.
Nhưng mục đích ta trốn dưới gầm giường đã đạt được.
Biết ta biến mất, nàng lập tức điều động người ngựa, còn vào phòng lấy kiếm.
Sự lo lắng, phiền muộn trong mắt nàng, hoàn toàn là vì quan tâm ta.
Ta lớn lên bên cạnh nàng, tám năm tình cảm không thể giả dối.
Hồ A Bảo ta từ trước đến nay không giấu giếm chuyện gì, tuy rằng vẫn chưa hoàn hồn sau khi biết nàng là nữ nhân, nhưng vừa nghe nàng nói ta phải an phận làm vợ Hàn gia, trong lòng tư lại có chút vui mừng.
“Làm vợ Hàn gia nghĩa là ta có thể gả cho ngài, đúng không?"
Hàn Sơn Ngọc nhìn ta, thần sắc trong nháy mắt trở nên khó hiểu.
Ta vui mừng khôn xiết, mỉm cười nói: "Hàn Quân nói lời phải giữ lấy lời, không được nuốt lời!"