A Tân cùng mấy thị nữ muốn ngăn cản, vội la lên rằng không được, không có quy củ như vậy.
Ta hỏi A Tân: “Vậy chẳng lẽ còn có suy củ để ta lại một mình trong đêm tân hôn?"
Bây giờ A Tân đã là nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, so với trước kia già đi nhiều.
Nàng ta là người nhìn ta lớn lên, tình cảm với ta tất nhiên sẽ khác.
A Tân lặng lẽ ngăn cản mấy thị nữ vẫn còn muốn cản ta lại.
Ta một mạch đi qua hành lang, đến Huệ Phong quán.
Quả nhiên, Hàn Sơn Ngọc đang ở đây.
Cái gọi là say rượu chỉ là cái cớ, sức khỏe nàng không tốt, ngoại trừ rượu hoa quế của Gia Nương, nàng căn bản không uống rượu.
Đêm đã khuya, trong phòng thắp đèn trường minh.
Ta đứng ngoài cửa, không bước vào.
Bởi vì ngoài nàng ra, bên trong còn có một người khác.
Người nọ không phải là môn khách của Hàn phủ, cũng không phải là du hiệp, hắn ta mặc cẩm bào, tướng mạo đường hoàng, nói cười với Hàn Sơn Ngọc, thoạt nhìn là một công tử ôn nhu như ngọc.
Ta nghe thấy nàng gọi hắn là nhị công tử.
Hàn Sơn Ngọc tiếp đón hắn bằng lễ nghi của gia chủ, hai người ngồi cạnh nhau, giữ khoảng cách vừa phải, lời nói khách sáo mà không thất lễ.
Nàng giống như một tiên nữ được tạc từ ngọc, mặc hỉ phục màu đỏ, dung mạo tuyệt trần, tuấn tú như tiên giáng trần.
Vị công tử kia nhìn nàng chằm chằm, thường xuyên thất thần.
Hàn Sơn Ngọc mỉm cười hỏi: "Nhị công tử đang nghĩ gì vậy?"
Hắn hoàn hồn, áy náy nói: "Nhìn thấy Hàn Quân, ta không nhịn được nhớ đến tỷ tỷ của ngươi, nếu A Nguyệt còn sống, chắc hẳn cũng sẽ giống như vậy."
Đúng vậy, tỷ tỷ đã qua đời nhiều năm, làm phiền nhị công tử vẫn còn nhớ đến nàng ấy."
"Hàn Quân không cần khách sáo với ta như vậy, ta và A Nguyệt có hôn ước từ nhỏ, nếu nàng ấy còn sống, giờ ta đã là tỷ phu của ngươi rồi."
"Là tỷ tỷ không có phúc phận."
Thường Hạc Tiêu, nhị công tử của Thường đại nhân, tiết độ sứ Ung Châu.
Ta biết hắn.
Trước kia khi Cao lão gia tử còn sống, có ý muốn thắt chặt quan hệ với Thường gia nên đã cùng với cha hắn là Thường Giang định ra một hôn ước.
Hàn Sơn Ngọc vốn có một người chị gái song sinh, tên là Hàn Sơn Nguyệt.
Thường Hạc Tiêu lúc nhỏ vì có hôn ước với Hàn Sơn Nguyệt nên được Hàn phủ coi như con rể tương lai mà đối đãi.
Hắn gần như coi Hàn phủ là nhà của mình, thỉnh thoảng lại năn nỉ cha đưa đến đây ở một thời gian.
Chính vì vậy hắn mới nói với Hàn Sơn Ngọc: "Ta nhớ rõ ngươi và tỷ tỷ ngươi tuy dung mạo giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. A Nguyệt dũng cảm, trời không sợ, đất không sợ, lại hay làm những chuyện nghịch ngợm, gây ra họa rồi bị phạt, sẽ hung dữ trừng mắt, c.h.ế.t cũng không nhận lỗi."
"Còn Hàn Quân, từ nhỏ đã ốm yếu, giống như tiểu thư khuê các được nuôi dạy trong phòng, nói năng nhỏ nhẹ, thường trốn sau lưng tổ phụ."
“Hôm nay nhị công tử đến đây là để vạch trần nhược điểm của ta sao?" Hàn Sơn Ngọc nửa cười nửa không nhìn hắn.
Thường Hạc Tiêu khẽ mỉm cười: "Ta lớn hơn hai người hai tuổi, lúc nhỏ thường xuyên ở bên cạnh tỷ tỷ của ngươi. Mỗi khi nàng ấy gây ra họa, sẽ có thói quen đổ lỗi cho ta, ta sẵn lòng gánh tội thay nàng ấy, bởi vì nàng ấy nói ta và nàng ấy có hôn ước, sau này ta là người nàng ấy sẽ gả cho, bảo vệ nàng ấy là lẽ đương nhiên."
"Nhị công tử muốn nói gì?"
"Ta và A Nguyệt là thanh mai trúc mã, với Hàn Quân cũng vậy. Nàng ấy rất tin tưởng ta, thường đem hết những chuyện không vui kể cho ta nghe, ngay cả khi ta không có ở Hàn gia, nàng ấy cũng sẽ viết thư cho ta. A Nguyệt từng nói với ta rằng nàng ấy rất hâm mộ ngươi, tổ phụ đem hết hy vọng và sự quan tâm của mình dành cho ngươi, bất luận nàng ấy làm gì cũng không được coi trọng."
"Ta nói với nàng ấy rằng không sao cả, bởi vì ta sẽ coi trọng nàng ấy, đặt nàng ấy ở vị trí số một trong lòng ta. A Nguyệt nghe vậy rất vui, khi ta đến Trung Việt, nàng ấy đã kéo ta lẻn vào rừng đào tổ chim. Cũng chính là lần đó, ta suýt chút nữa bị rắn độc cắn, A Nguyệt đã tay không bắt lấy con rắn đó, nhưng lại bị nó cắn vào cổ tay, suýt chút nữa mất mạng..."
"Tình cảm thời thơ ấu quả thật khó quên, tỷ tỷ đã qua đời nhiều năm, nhị công tử vẫn còn nhớ rõ những điều này, thật khiến người ta cảm động."
Hàn Sơn Ngọc lễ phép cắt ngang lời hắn: "Nghe nói Thường thế bá thân thể không được khỏe, hôm nay nhị công tử đến đây thật là hiếm có, ngày khác Ngọc nhất định sẽ đến phủ bái phỏng, mong thế bá sớm ngày bình phục."
Thường Hạc Tiêu không phải kẻ ngốc, chắc chắn đã nhận ra ý tứ xa cách trong lời nói của nàng.
Nhưng không biết hắn ta đang nghĩ gì, thần sắc bình tĩnh, mở miệng hỏi: "Hàn Quân có thể cho biết, vết sẹo trên cổ tay ngươi là do đâu mà có không?"
Hàn Sơn Ngọc nhướng mày, giơ tay phải lên, để lộ một vết sẹo nhỏ trên cổ tay: "Cái này sao? Bị bỏng thôi, vừa khéo lại cùng vị trí với vết thương của tỷ tỷ, chắc là ý trời."
"Hàn Quân không cần giải thích, ta nhận ra nàng ấy, nàng ấy sợ sấm sét, dị ứng với phấn hoa đào."