Nàng nói: "Phải A Bảo, ta còn chưa thể c.h.ế.t được."
Nàng còn chưa thể chết, bởi vì hoàng đế đã phái người đến đây, tuyên chỉ xây dựng lại Mị Xuyên.
Cùng với đoàn người từ kinh thành đến, còn có lão thái giám họ Từ kia.
Con cáo già kia, nhận chỗ tốt của Hàn gia bao nhiêu năm nay, giờ vẫn giữ bộ dạng cười tủm tỉm, nói với Hàn Sơn Nguyệt: "Xây dựng lại Mị Xuyên là chuyện tốt, cũng chẳng ảnh hưởng đến địa vị của Hàn gia, ngươi đúng là quá ngu ngốc, chỉ là c.h.ế.t một vài tên tiện dân mà thôi, cần gì phải vì bọn họ mà ba lần bốn lượt đối đầu với hoàng thượng như vậy."
Mùa xuân ngày mưa trời đất dần ấm áp, Hàn Sơn Nguyệt vẫn mặc áo choàng, lông mày và ánh mắt nàng lạnh lùng, hệt như lần đầu gặp mặt.
Mái tóc đen nhánh như lông quạ được búi gọn bằng trâm ngọc, chỉ là sắc mặt bệnh tật của nàng quá rõ ràng, đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc.
Nàng nói với Từ công công: "Công công nói rất đúng, sau khi đi kinh thành một chuyến, ta mới thấy rõ tình thế, trước kia là ta ngu muội rồi."
Từ công công thân là đại thái giám đứng đầu trong triều, rất được hoàng đế coi trọng, nhưng Cao Sơn đạo phần lớn là đất hoang vu, hắn ta lại tuổi đã cao, lần này bằng lòng đích thân đến đây, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Hàn Sơn Nguyệt rất nhanh đã biết được nguyên nhân trong đó.
Nàng lấy cớ bàn giao trại ngọc trai, mở tiệc chiêu đãi Từ công công cùng hai châu tiết độ sứ Cao Sơn đạo.
Tiết độ sứ Ung Châu Thường Giang đã bệnh c.h.ế.t được nửa năm, người đến là con trai trưởng của ông ta - Thường Hạc Ninh.
Sau khi Mị Xuyên được xây dựng xong, binh lính giám sát trại ngọc trai sẽ do triều đình quản lý, trên bữa tiệc này ngoại trừ Hàn Sơn Nguyệt, những người còn lại đều là người của triều đình.
Trong bữa tiệc, vũ nữ nhảy múa uyển chuyển, âm nhạc du dương, Từ công công được mời ngồi ghế trên, được mọi người hết lời tâng bốc nịnh hót.
Hắn ta rất đắc ý, nói với Hàn Sơn Nguyệt, hoàng thượng nhất quyết muốn xây dựng lại Mị Xuyên, chính là vì viên Xích Châu trong truyền thuyết kia.
Đương Châu, Thanh châu có thể tìm, Xích Châu lại khó kiếm, hắn ta một lòng trung thành với hoàng thượng, lần này chính là đến để giúp hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện.
Hàn Sơn Nguyệt mỉm cười, nàng hiểu rõ sự giả dối của Từ công công, hoàng thượng chưa đến ba mươi tuổi, đối với việc xây dựng lại Mị Xuyên không hề vội vàng.
Vị Từ thiên tuế này, thì đã già rồi.
Một tên thái giám, có thể leo lên đến vi trí hiện tại, lòng tham tất nhiên là thứ không thể thiếu.
Có vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, làm sao hắn ta nỡ lòng nào c.h.ế.t đi.
Nhắc đến Xích Châu, Ngô Thế Xương và Thường Hạc Ninh, đều ngẩn người.
Thường Hạc Ninh nói với Từ công công, Xích Châu chỉ là truyền thuyết, công công đừng nên tin vào loại lời đồn đại này.
Tên hoạn quan kia liếc mắt nhìn Hàn Sơn Nguyệt với vẻ đầy ẩn ý, rồi nói: "Trên đời này có Xích Châu hay không, Hàn Sơn quân hẳn là người rõ nhất, nghe nói mười năm trước Hàn gia phái đi ba nghìn người, ban đêm xuống biển sâu tìm châu, che mắt thiên hạ như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?"
Đây là bí mật của Hàn gia.
Trại khai thác ngọc trai ở Cao Sơn đạo do Hàn gia nắm giữ, chuyện cơ mật này lẽ ra không ai biết mới phải.
Hàn Sơn Nguyệt khẽ mỉm cười, thản nhiên đối mặt với ánh mắt của bọn họ, khiến người ta khó lòng đoán được tâm tình thực sự: "Công công đã biết rồi, Hàn gia cũng chẳng tiện giấu giếm, ba nghìn tử sĩ kia, tất nhiên là vì Xích Châu mà đi."
"Ồ? Vậy có tìm được không?"
"Không tìm được, bởi vì trên đời này căn bản không có Xích Châu, vĩnh viễn cũng sẽ không có Xích Châu."
Vùng biển Châu Nhai dưới những rạn đá ngầm, từ rất nhiều năm trước đã bị Hàn gia xem là cấm địa.
Hàn Sơn Nguyệt nói, nàng từ nhỏ thể yếu, tổ phụ vì muốn kéo dài mạng sống cho nàng, vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm Xích Châu.
Hàn gia có đội ngũ thợ lặn tài giỏi nhất, những dũng sĩ ấy đã dùng cả tính mạng để đánh đổi, cuối cùng tổng kết ra một sự thật.
Cái gọi là Xích Châu, chính là trứng do yêu quái biển sâu tên là "Hải Hòa Thượng" sinh ra.
Hải Hòa Thượng là yêu quái sống ở biển sâu, đầu người mình rùa, toàn thân đỏ rực.
Chúng tàn bạo, khát máu, hung dữ.
Bởi vì việc sinh sôi nảy nở hậu đại vô cùng khó khăn, nên đối với những kẻ xâm nhập lãnh địa của mình, chúng sẽ xé xác thành từng mảnh.
Chúng căm ghét con người, rất nhạy cảm với mùi của con người, dù cách rất xa cũng sẽ nổi lên sát tâm.
Xích Châu hồi sinh người chết? Thật nực cười, thứ sống lại căn bản không phải người, chẳng qua là trứng của yêu quái biển, ký sinh trong lớp da người mà thôi.
Đó cũng chính là nguyên nhân về sau Hàn gia phong tỏa vùng biển, không còn hứng thú với Xích Châu nữa.
Lời nói của Hàn Sơn Nguyệt không chỉ khiến bọn họ kinh ngạc mà ngay cả ta cũng há hốc mồm, mặt mày tái mét nhìn nàng.