Lão gia thật sự là lú lẫn rồi.
Rõ ràng là lão bảo ta ở lại Hàn gia làm vợ chưa cưới cho cháu trai ông ấy, vậy mà ông ấy dường như vừa quay đi đã quên mất ta.
Sức khỏe ông ấy đã rất kém, mỗi lần A Tân dẫn ta đi dập đầu vấn an ông ấy đều cách một tấm bình phong, nghe một lão bộc lưng còng ra mặt nói với chúng ta: "Lão gia nghỉ ngơi rồi, về trước đi."
Vì vậy ta đến Hàn gia mười ngày, mỗi ngày chỉ có thể dập đầu cách tấm bình phong, chưa lần nào chính thức bái kiến ông ấy.
Cho đến buổi chiều hôm nay, theo lời Hàn Sơn Ngọc nói, ta đến bái kiến, quả nhiên ông ấy đang tỉnh.
Trên giường bệnh, lão nhân gia gầy đi trông thấy.
Ta ngoan ngoãn dập đầu, giọng trẻ con gọi ông ấy là ông ngoại.
Ông ấy mở đôi mắt đục ngầu, nhìn ta hồi lâu.
Lão bộc bên cạnh nhắc nhở: "Là con gái nhà họ Hồ, chính là người dân chài kia, dân chài biển Chu Nhai, mấy hôm trước đến đây tạ tội, để lại con gái, ngài nói để đứa trẻ này làm vợ chưa cưới cho công tử."
Lúc này lão gia mới nhớ ra ta.
Ta đứng trước mặt ông ấy vốn có chút bất an, bởi vì nghe nói lão gia là người nghiêm khắc, cộng thêm vì nguyên nhân của cha ta, ta luôn cảm thấy hẳn là ông ấy sẽ không thích ta.
Nhưng thật bất ngờ, ông ấy rất hiền hòa, đối với đứa trẻ bảy tuổi như ta rất thân thiện.
Như Hàn Sơn Ngọc đã nói, ông ấy rất hứng thú với chuyện của ngư dân ở biển Chu Nhai, bảo ta ngồi lên ghế, kể cho ông ấy nghe.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, kể cho ông ấy nghe dân chài đan lưới đánh cá làm sao, lặn xuống biển mò ngọc trai thế nào.
Ông ấy hỏi ta: "Các con có được ăn cơm không?"
Ta gật đầu: "Có ạ, chúng con mỗi ngày đều được ăn cơm, gạo rất thơm."
Lão gia gật đầu hài lòng, sau đó lại hỏi ta: "Lúc lặn xuống biển mò ngọc trai, các con có mặc áo bảo hộ không?"
Ta lắc đầu: "Ông ngoại, da trâu chín quá đắt, chúng con mua không nổi."
"Quá đắt, mua không nổi..."
Lão gia lặp lại mấy chữ này, giọng buồn bã, trên khuôn mặt hốc hác lộ vẻ đau lòng.
Lão ho khan một trận, nói với ta: "Mò ngọc trai là công việc rất nguy hiểm, trong biển có cá lớn, giao long, quái vật biển, nếu bị chúng chạm vào, người mò ngọc trai sẽ bị vỡ bụng gãy chân mà chết, thường thì người trên thuyền nhìn thấy mặt nước nổi lên một vệt máu, thì người đã c.h.ế.t dưới đáy rồi. Kéo lên cũng chỉ còn là t.h.i t.h.ể không toàn vẹn. Còn áo bảo hộ bằng da trâu chín, có thể chống lại sự tấn công của sứa và rắn biển."
Là dân chài sống bằng nghề mò ngọc trai, đương nhiên ta cũng biết những điều này, nghe ra sự xót xa của lão gia, ta an ủi: "Ông ngoại yên tâm, người trong tộc đã không còn đến nơi quá sâu để mò ngọc trai nữa, mọi người xuống nước đều rất cẩn thận."
Lão gia thở dài một tiếng, một lát sau, lại hỏi đến cha ta.
Ta nói: "Cha con bơi rất giỏi, là người mò ngọc trai rất lợi hại, chỉ có một điểm không tốt là người lúc mò ngọc trai luôn đi một mình, không thích tìm bạn đồng hành."
Lão gia hỏi: "Tại sao?"
Ta nói: "Nghe người ta nói lúc mẹ con còn sống cũng biết mò ngọc trai, bình thường mẹ sẽ xuống nước cùng cha, lúc đó hai người còn kết bạn đi cùng với người trong tộc, có điều về sau khi mẹ con khó sinh mà chết, cha con không thích qua lại với mọi người nữa, lần nào cũng một mình xuống nước."
Nói đến đây, không biết vì sao sắc mặt lão gia chợt thay đổi, có chút ngẩn người.
Ta lại nói: "Không sao đâu ạ, lúc cha xuống nước, con sẽ ở trên thuyền giữ dây."
Nghe vậy lão gia liền cười: "Cho dù hắn có lay động dây thừng ra hiệu, một đứa trẻ như con làm sao có thể kéo hắn lên được?"
"Cha con có làm một cái guồng gỗ, có thể dùng chân đạp, tuy con còn nhỏ tuổi nhưng sức lực không nhỏ đâu ạ, hơn nữa giọng con rất to, sẽ gào lên gọi người."
Ta nghiêm túc nhìn lão gia, ông ấy gật đầu nói: "Đứa trẻ ngoan, con và cha con đều rất thông minh."
Mấy ngày sau đó, sau mỗi bữa cơm trưa ta đều đi thăm lão gia, nếu ông ấy tỉnh, tinh thần còn khá, lão bộc kia sẽ cho ta vào nói chuyện một lát.
Ta ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tiếp tục kể chuyện dân chài đánh cá mò ngọc trai.
Lão gia nghe rất chăm chú, khi thì mỉm cười hài lòng, khi thì nhíu mày thở dài.
Sau đó không còn gì để kể nữa, ta lại nói đến những truyền thuyết kỳ quái ở vùng biển Chu Nhai.
Tương truyền dưới bãi đá ngầm cách biển năm trăm dặm về phía Nam, có một đầm ngọc trai rất sâu. Trong đó có rất nhiều kỳ trân dị bảo và ngọc trai vô giá.
Nhưng không người mò ngọc trai nào dám đến đó, bởi vì đầm ngọc trai rất sâu rất đáng sợ, dưới đáy đầm có một loại quái vật biển gọi là Hải Hòa Thượng sinh sống.
Hải Hòa Thượng đầu người mình rùa, hình dạng giống như nhà sư mắt đỏ mang mai rùa trên người, tính tình hung dữ, sức mạnh vô song, thích ăn thịt người.
Không cần nói đến đáy đầm ngọc trai, mà chỉ cần nhìn thấy vùng biển đó từ xa, bất kể thuyền mò ngọc trai nào cũng phải tránh đi thật xa khỏi nơi nguy hiểm đó. Bởi vì người ta tin rằng gặp phải Hải Hòa Thượng, kết cục chính là thuyền tan người chết.