Tên hoạn quan kia rõ ràng không tin, hắn ta trầm mặt xuống, đang định mở miệng thì Hàn Sơn Nguyệt lại nói: "Tuy Xích Châu là giả, nhưng Hàn gia quả thực có một phương thuốc giúp trường thọ, do môn khách trong phủ dâng tặng, ta muốn tặng cho công công, mong công công vui lòng nhận cho."
Có lẽ vì đây là phương thuốc quý giá nên Hàn Sơn Nguyệt đã tự mình đứng dậy, nàng cầm lấy chiếc hộp gỗ trên bàn thấp, bước về phía hoạn quan.
Sau đó nâng hai tay lên, cung kính dâng cho hắn ta.
Hoạn quan vươn tay ra, mở chiếc hộp gỗ, rồi vẻ mặt ngẩn người.
Bên trong là một con d.a.o găm dài ba thước.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, Hàn Sơn Nguyệt đã nhanh chóng cầm lấy con d.a.o găm, đ.â.m mạnh vào hắn một nhát.
Nàng ra tay nhanh như vậy, thần tình tàn nhẫn, khóe miệng còn ngậm một nụ cười.
Nhất thời trong yến tiệc không ngừng vang lên tiếng kêu la hoảng loạn, tiếng đao kiếm rút ra vang lên liên hồi, Ngô Thế Xương là người đầu tiên đứng dậy: "Hàn Sơn Nguyệt! Ngươi dám ám sát Từ công công! Muốn tạo phản sao!"
Lời vừa dứt, đầu hắn đã lìa khỏi cổ.
Hàn Tranh - Hàn tứ gia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, trên mặt bị m.á.u b.ắ.n vào.
Hắn nhanh chóng khống chế cục diện, kề kiếm lên cổ Thường Hạc Ninh.
Hàn Sơn Nguyệt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Từ hoạn quan và Ngô Thế Xương đã chết, bây giờ nói cho ta biết, Ung Châu có phản hay không?"
Trên trán Thường Hạc Ninh toát mồ hôi, nghiến răng nói: "Triều đình sẽ nhanh chóng phái binh tới, chỉ bằng chút binh lực này của Cao Sơn đạo, chẳng qua là tự tìm đường chết."
"Nếu người Đông Hồ thừa cơ mà vào thì sao?"
"Hàn Sơn Nguyệt, ngươi dám cấu kết với người Hồ!"
"Ta chỉ hỏi ngươi có phản hay không, ngươi đáp một tiếng thề c.h.ế.t không theo, ta khen ngươi một câu có cốt khí, sau đó để ngươi c.h.ế.t thống khoái, chẳng phải sảng khoái sao?"
Trên tay Hàn Sơn Nguyệt còn đang cầm con d.a.o găm nhuốm m.á.u kia, đưa tới đặt ngay vào bụng hắn ta.
Nàng cười lạnh nói: "Một, hai..."
"Phản, ta phản!"
Cao Sơn đạo đại loạn.
Không nằm ngoài dự đoán của Thường Hạc Ninh, triều đình nhanh chóng phái binh tới.
Lúc này bệnh tình của Hàn Sơn Nguyệt đã rất nghiêm trọng.
Bàn cờ này, ta không biết nàng rốt cuộc đã bày ra từ bao giờ, bắt đầu tính toán từ lúc nào.
Có Thường gia trợ giúp, binh lực hai châu nhanh chóng thống nhất, gần như không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Cái c.h.ế.t của Từ hoạn quan không biết đã trúng ý bao nhiêu người, hoàng đế vô đạo, ngay bước đầu tiên tạo phản, Cao Sơn đạo đã giành được lòng dân.
Tiếp đó người Đông Hồ đánh chiếm các thành trì phía Bắc, khắp nơi cũng bắt đầu xuất hiện các đội quân khởi nghĩa.
Hàn Sơn Nguyệt tỏ ra rất lạc quan về điều này, cây quế trong viện tỏa hương thơm, ta cùng nàng ngồi dưới mái hiên, nàng khoác áo choàng lông chồn, mệt mỏi dựa đầu vào vai ta.
"Nếu không vào kinh một chuyến, sẽ không dụ được tên hoạn quan kia đến đây. Hắn không đến, làm sao ta có thể giết. A Bảo, cả đời này ta đã hạ lệnh g.i.ế.c rất nhiều người, cũng có rất nhiều người c.h.ế.t vì ta, tuy có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng chung quy vẫn là tội nghiệt sâu nặng, nay Từ hoạn quan c.h.ế.t trong tay ta, ngươi nói ngày sau xuống suối vàng, những người như thế tử Thành vương, liệu có tha thứ cho ta không?"
"Sẽ không, bởi vì ta không muốn ngươi gặp hắn."
"Ngốc nghếch, người nào cũng sẽ chết, nếu ta có thể sống lâu, nhất định không thua kém bất kỳ nam nhi nào trên đời này, có thể làm nên chuyện gì chứ... Thế tục ức h.i.ế.p ta, nhưng ta đối với tất cả những gì đã làm, chưa từng hối hận."
"Hàn Sơn Nguyệt, nàng bảo vệ Cao Sơn đạo, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, được không?"
"A Bảo, nàng phải sống thật tốt. Xích Châu hồi sinh người chết, chẳng qua là trứng của yêu quái biển, ký sinh trong lớp da người, nàng đang lừa bọn họ, đúng không?"
"Không, những điều này đều là thật."
"Hàn Sơn Nguyệt, vậy ta là gì?"
"Nàng là A Bảo, là tên ngốc nhỏ của ta."
Giọng Hàn Sơn Nguyệt chậm rãi, ngữ điệu dịu dàng: "Tên ngốc nhỏ của ta, sống mười tám năm, chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì mắt nàng quá đẹp, không có tuyến lệ. Vết thương trên tay nàng, luôn lành rất nhanh, cái tai bị đ.â.m thủng năm xưa cũng đã sớm lặng lẽ khôi phục như lúc ban đầu. Nàng sinh ra đã biết bơi, rơi xuống biển sẽ không c.h.ế.t đuối, thậm chí còn có thể thở dưới nước."
Mỗi câu Hàn Sơn Nguyệt nói ra lại làm mặt ta lại trắng thêm vài phần, cho đến cuối cùng, ta hỏi nàng: "Sao nàng biết?"
"A Bảo, nàng bảy tuổi đến Hàn phủ, lớn lên bên cạnh ta, ánh mắt ta vẫn luôn dõi theo nàng, làm sao có thể không phát hiện ra những điều dị thường này. Nàng không dám nói ra, bởi vì nàng sợ bị người ta xem là yêu quái sao?"
"Là cha không cho ta nói, lúc nhỏ cha từng nói với ta, không khóc không khổ, không khổ không khóc, vết thương mau lành, và sinh ra đã biết bơi, đều không phải chuyện gì ghê gớm, chỉ là nếu bị người ta phát hiện sẽ rất phiền phức, cho nên ta phải ngoan, làm một đứa trẻ bình thường, ta chính là một đứa trẻ bình thường."
Ta hốt hoảng nói: "Cho đến khi ta biết mạng của ta là do cha dùng Xích Châu đổi lấy, ta mới bắt đầu cảm thấy mình giống yêu quái, rất sợ bị người ta trói lại thiêu chết.
"Hàn Sơn Nguyệt, nàng có sợ ta không, nàng đừng sợ ta có được không, bất kể ta là người hay yêu quái, ta chưa từng hại ai."
"A Bảo, ta biết, nếu nàng là người thì nàng chính là A Bảo của ta, nếu nàng là yêu quái, vậy chính là tiểu yêu quái của ta, đừng sợ, ta vẫn còn ở đây."
Hàn Sơn Nguyệt áp trán lên trán ta, ngừng một chút, nàng lại nói: "Nếu ta không còn, nàng cũng không cần phải sợ, Hàn gia nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Hàn Sơn Nguyệt không qua khỏi cuối năm đó.
Nàng thực sự quá mệt mỏi, thời gian ngủ say càng ngày càng dài.
Cuối cùng nàng ra đi trong giấc ngủ say, trước khi Lệnh Nghi mất tích.