Cha ôm ta, biết mạng của ta là trộm được.
Sợ người ta phát hiện ra manh mối, từ đó trở đi cha đã xa lánh người trong tộc, ngay cả mò ngọc trai cũng độc lai độc vãng.
Thời năm bảy năm trôi qua trong nháy mắt, con gái ngoan ngoãn nghe lời, là bảo bối trong lòng ông.
Nhưng bảy năm qua đi, cha ta không có một ngày nào yên lòng.
Bởi vì ai cũng biết, bảy năm trước cháu trai và cháu gái duy nhất của lão gia Hàn gia ở Cao Sơn đạo, không may rơi xuống nước, sau khi vớt lên tính mạng cũng đã nguy kịch.
Lão gia không tiếc lấy trăm đấu ngọc trai làm thù lao, mời Dược Vương vào phủ, cuối cùng chỉ cứu sống được cháu trai.
Cô bé tên Hàn Sơn Nguyệt kia đã c.h.ế.t vào năm tám tuổi.
Cha thường gọi ta là "Bảo nhi ngốc", nói tới nói lui, chẳng qua là vì ta quá mức thật thà, là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời không bao giờ cáu kỉnh.
Ta nghe lời, hiểu chuyện, nhưng ta không phải thật sự ngốc.
Ta có thể từ trong lời nói của họ tìm kiếm manh mối, chắp vá thành câu chuyện hoàn chỉnh.
Ta biết cha ngày ngày lo sợ, cảm thấy mình có lỗi với Hàn gia.
Lúc ông uống say sẽ xoa đầu ta, dựa vào thân thể nhỏ bé của ta, khóc hu hu, ông vừa khóc vừa nói: "Bảo nhi của ta cũng là cục cưng của cha, đều là con nít như nhau, cớ gì Bảo nhi không được sống."
Không có bí mật nào có thể bị chôn giấu mãi mãi.
Năm đó bà lão đỡ đẻ cho ta, mỗi lần gặp ta đều phải cảm khái với người trong tộc, nói ta có thể sống sót, quả thực là thần tiên hiển linh.
Cha sai rồi, người tưởng rằng trên đời sẽ không có người thứ hai biết người lấy ngọc trai của Hàn gia, nhưng Hàn gia sao có thể là nhà bình thường. Người mò ngọc trai xuất sắc nhất Cao Sơn đạo, người mò ngọc trai kinh nghiệm dày dạn nhất, hiện giờ chỉ có ở Hàn gia.
Bọn họ vì Hàn gia mà vào sinh ra tử, là dũng sĩ trung thành nhất, như người cha ta vớt lên kia, trước khi c.h.ế.t hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dùng viên ngọc trai đó để cứu mạng mình.
Ba nghìn người, đội ngũ tinh nhuệ nhất, trù tính nhiều năm, không biết đã rút ra bao nhiêu bài học xương máu, liều c.h.ế.t cũng muốn mò được viên ngọc trai đó, sao có thể không có người tiếp ứng trên biển.
Năm ta bảy tuổi, cuối cùng bọn họ cũng đã hỏi thăm ngư dân biển Chu Nhai về người tên Hồ Đại này.
Lão gia là người đức cao vọng trọng, đối với người dân chài luôn có lòng từ bi.
Nhưng những tử sĩ ở bãi ngọc trai của Hàn gia thì không, Hàn tứ gia cũng không.
Bọn họ có thủ đoạn sấm sét, đã quen nhìn thấy sống chết, còn có trái tim lạnh lẽo.
Cha ta sợ hãi, bản thân ông c.h.ế.t cũng không đáng tiếc, nhưng ông lại sợ con gái sẽ rơi vào tay bọn họ.
Cách duy nhất cha có thể nghĩ ra chính là đưa con đi gặp lão gia, tự mình đến tạ tội.
Về sau ông ấy đã làm được.
Lão gia để ta ở lại Hàn gia, làm vợ chưa cưới cho Hàn Sơn Ngọc.
Lúc chia tay, ta dùng tay nâng mặt cha, nói ta sẽ ở đây chờ cha, cha đến sớm nhé.
Nước mắt ông ấy lập tức rơi xuống, dường như trở lại đêm mưa gió bão bùng bảy năm trước.
Cha ta lại trở thành nam nhân đau đớn đến sống không bằng chết, không muốn xa rời con gái.
Sau khi trở về biển Chu Nhai, ông ngày đêm mong nhớ muốn trả lại một viên ngọc trai khác cho Hàn gia, đổi Bảo nhi ngốc của ông về.
Cũng vì thế ông ấy không chút do dự đi thẳng đến đầm ngọc trai kia, không bao giờ trở về nữa.
Thời điểm người trong tộc phát hiện ra chiếc thuyền kia, đúng là ngày lão gia hạ táng.
Ta ở Hàn phủ chờ đợi mỏi mòn, mong mỏi khôn nguôi.
Thì ra ông ấy đã c.h.ế.t từ một năm trước.
Mùa xuân đến, hoa mơ nở rộ, nhưng cha ta, mãi mãi cũng sẽ không đến Hàn gia đón ta nữa.
Ngày lão gia ho ra m.á.u mà chết, nói cha đáng phạt.
Hình phạt mà người nhận được, là tan xương nát thịt.
Ta nhìn chiếc thuyền từng sống cùng cha, đó là nơi ta lớn lên từ nhỏ, bây giờ khoang thuyền chật hẹp, đồ đạc phủ bụi, chum vại lọ nồi, chất đống lộn xộn.
Ánh nắng xiên xiên chiếu vào, ánh sáng m.ô.n.g lung, nơi này rõ ràng quen thuộc như vậy, tại sai lúc này nhìn tới ta lại chợt cảm thấy như đã cách một đời.
Khánh bá nói, Hàn Sơn Quân từ nhỏ sức khỏe không tốt, có bệnh nan y, lão gia dốc hết sức lực, chỉ để cho hắn sống tiếp.
Phát hiện ra dấu vết tồn tại của Xích Châu, dù c.h.ế.t hết đợt người này đến đợt người khác, Hàn gia vẫn kiên trì tìm kiếm nó, không tiếc hy sinh ba nghìn mạng người.
Lão hỏi ta: "Con có biết đây là vì sao không?"
Ta ngây ngốc nhìn lão, môi mấp máy: "Hàn gia không thể không có hắn."
Khánh bá xoa đầu ta: "Đứa trẻ ngoan, là Cao Sơn đạo không thể không có hắn."
Con nuôi dù sao cũng là con nuôi, kinh thành không thừa nhận.
Lão gia qua đời, nếu không có Hàn Sơn Quân, khế ước năm xưa ký kết bằng 《 Châu Hoạn Trạng 》 có thể sẽ bị hủy bỏ.
Đây là một âm mưu.