Trải qua ba ngày săn bắn đoàn người Tuyên Vương dẫn đầu với tỷ lệ săn bắn nhiều nhất.Tiếp đến là đoàn của thái tử nước Hạ,sau cùng mới là đoàn thái tử nước Lương.
Buổi tối là tiệc rượu chia tay,kết thúc buổi săn bắn.Sau ngày hôm nay Tuyên Vương điện hạ cùng thái tử Lương quốc sẽ về nước của mình.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu,từng màn ca múa nhộn nhịp,tiếng chúc rượu của các binh sĩ vang lên vui vẻ.
Thái tử Cao Lãng Lương quốc đứng ra giọng trầm ấm vang lên:
"Kính thưa hoàng đế Hạ quốc,lần này ta đến thăm quý quốc là có ý định hòa thân,để làm tăng thêm tình hữu nghị giữa hai nước ".
"Ta muốn xin cưới bát công chúa của quý quốc về làm thái tử phi xin hoàng thượng ân chuẩn ".
Hoàng đế Hạ quốc ngập ngừng:
"Cái này ta ta....".
Tuyên Vương điện hạ đứng lên dõng dạc nói:
"Có lẽ để thái tử thất vọng rồi,hoàng đế đã ân chuẩn bát công chúa làm vương phi của ta rồi,sính lễ đã chuẩn bị đưa đến ".
Hoàng thượng Hạ quốc ngớ người:
"Cái này,cái này..."
Thái tử Lương quốc cũng không yếu thế:
"Nếu chưa có thánh chỉ vậy sự việc chưa thành,ta xin lấy hai tòa thành sát biên giới Hạ quốc làm sính lễ hòa thân bát công chúa,hoàng thượng nghĩ sao?".
Hoàng thượng rối rắm trong lòng,trong hai vị này không thể đắc tội ai,Hạ quốc là nước nhỏ luôn giữ hòa bình làm gốc không dám gây hấn chiến tranh.
Tuyên Vương điện hạ cười to bước lên:
"Ta sẽ gửi hoàng thượng trước quà sính lễ",người đâu mang đồ lên trình hoàng thượng.
Cận vệ của Vương gia trình một xấp giấy,tổng quản bước xuống và nhận lấy đưa cho hoàng thượng.
Khi đọc qua những nội dung bên trong hoàng thượng mặt như tái đi lúc đỏ lúc trắng,giận giữ nhưng không thể làm được gì.
Tuyên Vương thấy thế tiện đà nói luôn:
"Ta dùng năm tòa thành trì làm quà sính lễ xin cưới bát công chúa,hoàng thượng ân chuẩn chứ?".
Mắt hoàng đế nước Hạ sáng lên,trời ơi năm tòa thành của Sở quốc là bảo vật vô giá đó,hoàng thượng nói:
"Trẫm ân chuẩn ".
Cho dù không có năm tòa thành,với chứng cứ hành thích vua của thái tử Lương quốc cũng không thể gả bát công chúa được,hoàng thượng không nuốt trôi được cục tức này.
Nước Lương là một nước mạnh,hoàng thượng không thể công khai trách tội,thôi thì nhân cơ hội này giải tỏa áp lực luôn.
Thái tử Cao Lãng không thể tin vì một người con gái mà Tuyên Vương có thể dùng năm tòa thành trì để đổi,đối với hắn như vậy không đáng.
Hắn vẫy tay rồi từ biệt,trước khi đi vẫn không quên nói:
"Mong hoàng đế Hạ quốc không hối hận vì quyết định ngày hôm nay ",nói rồi cất bước đi thẳng.
Nhược Khê nheo mắt suy nghĩ,cô không ngờ Tuyên Vương lại dùng năm tòa thành trì để cưới cô,suy đi tính lại cô sẽ không có quyền được từ chối,có lẽ cô phải tạm đồng ý chấp nhận rồi bỏ trốn ở trên đường sang nước Sở thôi.
Quay sang cô thấy ánh mắt chăm chú của Tuyên Vương đang nhìn cô,Nhược Khê quay đầu ra chỗ khác không thèm nhìn.
Tuyên Vương phá ra cười thật lớn,mọi người xung quanh không hiểu vị Vương gia bình thường lạnh lùng hôm nay lại nổi điên gì vậy.
Tiếng xì xào bàn tán:
"Năm tòa thành trì lần này vương gia chơi lớn thật ",ám vệ thì lắc đầu ngao ngán cứ liên quan đến vương phi tương lai vị vương gia này lại không kiềm chế được cảm xúc.
Nhị công chúa nghiến răng nghiến lợi,tại sao người mà cô coi trọng lại đi thích nó,nó có gì hơn cô chứ,khuôn mặt xinh đẹp méo mó vì biến dạng.
Tam công chúa thì thở phào nhẹ nhõm,nó lấy ai cũng được miễn là không liên quan đến thế tử Lục Khởi của cô.
Buổi tiệc cứ như thế mà tan đi,mọi người ai về phòng của người đấy,ngũ công chúa cứ léo nhéo bên tai cô rằng:
"Muội và thái tử quen biết nhau ra sao?,quan hệ với vương gia như thế nào?,tại sao cả hai người đó đều cầu hôn muội cùng một lúc?..".hàng ngàn câu hỏi vì sao đưa ra và chốt lại một câu "Số muội số hoa đào thật đấy",rồi cười hì hì chạy mất.
"Nhược Khê mà biết tại sao thì đã tốt quá rồi ",cô thở dài.Cô cùng Bích Liên và Bích Lan bước về phòng.
Lúc gần đến lối rẽ bỗng nhị công chúa đứng ra chặn đường,nước mắt lưng tròng, ánh mắt hung ác nhìn cô rồi nói:
"Tại sao lúc nào muội cũng đoạt sự nổi bật của ta,lúc nào cũng chèn ép ta,ngay cả nam nhân ta thích muội cũng cướp nốt,ta và muội là tỷ muội sao lại đối xử với ta như thế?".
Nhược Khê hoang mang,tự yên ở đâu mà cô lắm tội vậy.Cô cười khẩy khoanh tay đứng nhìn và nói:
"Là ta năm lần bảy lượt tự hiến nghệ,là ta đứng múa trước thị vệ bị mất mặt hay là do tài nghệ tỷ không bằng người ",trước khi làm gì hay nói gì thì hãy suy nghĩ kĩ đi.
"Đã không giỏi thì đừng so tài với người khác đến khi thua thì nhục nhã lắm,đừng tưởng ta không biết vụ hạ độc vào thuốc bôi của ta là tỷ,đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy biết không".
Nhược Khê đẩy nhị công chúa ra rồi ung dung bước đi.
Nhị công chúa đứng á khẩu không thốt lên được thành lời cứ "Ta ta..." mà không thanh minh biện giải được gì.
Tại sao vụ bỏ độc nó lại biết được,chuyện đã qua lâu rồi nhân chứng vật chứng không còn vì sao nó còn tìm ra được,cô ta lắc đầu rồi bước về phòng mình.