Tình cảm giành cho Tuyên Vương bao nhiêu năm làm sao nói bỏ là bỏ được.
Nhị hoàng tử đứng bên cạnh giọng mỉa mai chế giễu:
"Người đi rồi còn nhìn gì nữa,ngươi đứng bên cạnh Tuyên vương phi một trời một vực bảo sao Tuyên Vương không thèm ngó ngàng gì đến."
Cũng chỉ như thế mà thôi còn bày đặt cao ngạo với ta,Vương Hạo ta không thiếu nhất là những người như ngươi,đừng có làm ta mất mặt là được nếu không ngươi sẽ phải trả cái giá thật đắt,nói rồi từ từ bước ra ngoài.
Nhan Hoa nhìn nhị hoàng tử bước đi mà tức tối trong lòng,cô ta hận,hận tại sao thái hậu thương yêu cô ta mà lại nhẫn tâm gả cô ta đi xa như thế.
Cô ta chỉ biết than trời trách đất mà không hiểu nỗi khổ tâm của thái hậu.Cô ta bị sự đố kị che mờ đôi mắt.
Ngay từ ngày đầu tiên thành hôn có tân lang nào chấp nhận được tân nương của mình nói thẳng vào mặt là không có tình cảm với mình mà người đen đủi đó lại là nhị hoàng tử.
Bao nhiêu hứng khởi dập tắt,tính sĩ diện của nam nhi không ai có thể chịu được nhưng vì cố kị cô ta là quận chúa của Sở quốc nên hắn mới không lôi ra trút giận.
Nhưng từ ngày đó hắn không bao giờ bước vào phòng cô ta nửa bước,ngày đêm hắn vui đùa cùng thị thiếp của mình,mang danh là hoàng tử phi nhưng cô ta không được ai coi trọng.
Có trách thì trách mình ngu xuẩn nhưng cô ta không chấp nhận điều đó,cô ta đổ lỗi cho tất cả mọi người nhất là Nhược Khê,mọi tai họa của cô ta đều bắt nguồn từ Tuyên Vương phi mà ra.
Ba người lên xe ngựa về hành cung,Thiên Kỳ buồn ngủ dựa sát vào lòng phụ thân,Nhược Khê nhìn nhóc mà mỉm cười,chỉ những lúc ngủ như thế này cậu nhóc mới yên ổn được đôi chút.
Về đến nơi,Tuyên Vương bế nhóc sang với nhũ mẫu còn Nhược Khê thì đi thay y phục,những buổi yến tiệc thế này nàng thân là Tuyên Vương phi đại diện cho nước Sở nên cung trang rất là rườm rà và cầu kỳ.
Gỡ hết trâm cài đầu ra nàng mới cảm thấy thoải mái,Tuyên Vương từ từ đến nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng,rồi cười nói:
"Người ta mặc cung trang đeo trang sức ai cũng hãnh diện có ai thấy cực khổ như nàng không chứ?"
"Nhược Khê giọng nũng nịu:
"Người ta thì kệ người ta,thiếp là thiếp,thật sự muốn gãy cổ mà,lần sau bảo Bích Lan cài ít đi một chút ".
Tiếng gõ cửa và tiếng Bích Lan vọng vào:
"Vương phi nước tắm đã chuẩn bị xong người đi tắm đi ạ ".
Nhược Khê đáp:
"Ta biết rồi,ta ra ngay đây ".
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy,Nhược Khê rất không thích mấy buổi yến tiệc như này, quá gò bó và khó chịu.
Tắm xong hai người ôm nhau nằm trên giường:
Nhược Khê hỏi chàng:
"Chuyện Nhan Hoa lấy nhị hoàng tử là sao vậy,thời gian đó thiếp không ở đấy nên không hiểu sự tình,hơi tò mò một chút ".
"Thiếp nhìn thoáng qua cảm thấy hai người đó không hòa hợp cho lắm,một người mềm yếu không có chứng kiến như nhị hoàng tử kết hợp cùng một người nông nổi,hành sự nông cạn như Nhan Hoa không gây chuyện mới lạ đó ".
Tuyên Vương giọng trầm ấm nói:
"Ta cũng không rõ sự tình,thời gian đó tâm trí ta chỉ nghĩ đến chuyện tìm nàng làm gì mà để ý nhiều như vậy ".
Mẫu hậu thương Nhan Hoa nhưng lại không đúng cách khiến cô ta không coi ai ra gì,mẫu hậu có ý định để hoàng huynh lập làm phi tử nhưng hoàng huynh không chịu.
Mà tính tình thất thường của nàng ta ai chịu được mới lạ,các công tử nhà quan lại thì không ai nàng ta vừa mắt mà cao quá thì lại với không tới.
Vừa đúng lúc nhị hoàng tử muốn lập hoàng tử phi,mẫu hậu thương nàng ta nên mới xin hoàng huynh ân chuẩn cuộc hôn nhân này.
Nhưng hôm nay nhìn thấy tận mắt có lẽ tấm lòng của mẫu hậu không được ghi nhận rồi,nếu nàng ta khôn khéo với sự chống lưng của nước Sở và thân phận quận chúa của nàng ta sống sẽ không quá khó khăn.
Còn nếu nàng ta muốn khổ thì tất cả do nàng ta tạo nên thôi,chúng ta đã tận tâm hết sức rồi.
Nhược Khê trầm tư một lúc không nói gì.Tuyên Vương gõ trán nàng một cái rồi nói giọng âu yếm:
"Thôi ngủ đi sáng mai ta cho nàng và Thiên Kỳ đi chơi,suy nghĩ gì nhiều cho mệt".
Nhược Khê mỉm cười rồi hai người tắt đèn nhắm mắt rồi đi ngủ.