Nàng trầm ngâm nhìn bảo bảo trong nôi bất giác rơi nước mắt,Bích Liên và Bích Lan ngơ ngác nhìn không hiểu vào cung một chuyến đã có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau khi cảm xúc đã lắng xuống,Nhược Khê lau nhẹ nước mắt nói với A Lan:
"Em huy động toàn bộ ám vệ vương gia để lại đến phòng khách gặp ta,bế luôn cả bảo bảo theo nữa".
A Lan vội vàng tuân lệnh.
Lúc mọi người tập trung toàn bộ ở phòng khách,ai cũng tò mò không biết có chuyện gì.
Khi đã tập trung đông đủ,Nhược Khê từ từ phân phó từng người một:
"A Lan em và bà vú cầm lấy bức thư của ta viết cho thái hậu,bế bảo bảo vào cung thái hậu nhờ người chăm sóc bảo bảo thời gian này".
Bích Lan,Bích Liên cùng quản gia và thị vệ ở lại trông coi vương phủ cho ta,không tiếp bất cứ một ai.
Còn lại toàn bộ ám vệ theo ta.
có lẽ các ngươi chưa biết ta cần nói thẳng nhiệm vụ lần này:
"Vương gia trúng tên độc của quân địch bị rơi xuống vách núi hiện giờ không rõ tin tức,mọi người nói lành ít giữ nhiều nhưng ta không tin,ta phải đích thân đi tìm vương gia, ta không tin bất kì một ai ở đó,các ngươi có nguyện cùng ta đi tìm chàng không?".
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng sửng sốt,họ không tin vương gia xảy ra chuyện,trong mắt họ vương gia là một chiến thần tài giỏi không ai có thể hạ gục được người.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đồng thanh hô to:
"Thuộc hạ xin chờ vương phi phân phó,chết không từ nan,nguyện đi theo vương phi."
Nhược Khê gật nhẹ đầu rồi sai tổng quản chuẩn bị ngựa,đường đến biên quan nếu đi nhanh không ngừng nghỉ phải mất ba ngày đường có lẽ vẫn còn kịp.
A Lan muốn đi theo cùng cô nhưng Nhược Khê lắc đầu nói:
"Em phải ở lại để bảo vệ cho tiểu quận vương,hoàng cung nguy hiểm tuy giao cho thái hậu rất yên tâm nhưng ta không muốn một sơ suất nhỏ nào sảy ra,e hiểu chứ ".
A Lan như hiểu ra,biết trọng trách của mình cũng quan trọng nên quỳ xuống hô to:
"Nô tỳ nguyện dùng tính mạng của mình để bảo vệ an toàn cho tiểu quận vương ",
Nhược Khê gật đầu,khung giờ không còn sớm nữa em đi xe ngựa của Tuyên Vương phủ vào thẳng hoàng cung đi nhớ đi thẳng đến cung thái hậu luôn nghe chưa.
Dạ,nô tỳ rõ rồi ạ.
Sắp xếp xong xuôi Nhược Khê xoa nhẹ má bảo bảo nói thì thầm:
"Con ngoan ta phải tạm xa con ít ngày đi tìm phụ thân,con phải ngoan ngoãn không khóc nhè nhé",như có linh cảm chia xa bảo bảo khóc mãi không thôi.
Nhược Khê vội vàng quay đầu bước ra khỏi phủ lên ngựa rồi cùng đoàn người đi thẳng không dám quay lại nhìn bảo bảo.
Cũng may trước khi đi vương gia để lại cho nàng một nửa ám vệ nên nàng không phải vào cung mượn người của hoàng thượng nếu không người chắc chắn sẽ ngăn cản không cho nàng đi.
Chung quy dùng người của mình cũng quen và dễ liên lạc với ám vệ của vương gia hơn.
Trải qua ba ngày ba đêm chạy không ngừng nghỉ,chỉ dừng lại có hai lần để đổi ngựa mới,nhóm người của Nhược Khê đã đến biên giới hai nước.
Nhược Khê ra hiệu cho mọi người cùng xuống vách núi nơi vương gia rơi xuống,nàng không muốn hội nhập với quân ta vì theo như những bức thư của chàng gửi về.
Chàng nghi ngờ trong quân có nội gián,mà người này giữ cương vị to nên mới biết được những thông tin cơ mật.
Nhược Khê không quản vất vả gian lao cùng những ám vệ khác xuống sâu dưới vách núi.
Quân ta chia ra làm hai đội,tướng sĩ binh lính theo tuyên vương từ trước đến giờ đang đóng quân ở thành trì khác,còn quân lính ở đây chỉ là một nhóm nhỏ phụ thuộc quản lý của phó soái cũng chính là thái tử.
Đúng như Nhược Khê dự đoán,chỉ một số đội quân đi tìm nhiệt tình còn lại rất hời hợt qua loa,có vẻ như đã nhận chỉ thị của ai nên không tìm kiếm đắc lực.
Một đám người không giống như người nước Sở nhưng cũng tham gia vào đội tìm kiếm,vẻ mặt bọn chúng như hung thần ám sát.
Nhược Khê chỉ huy ám vệ cố tránh xa những quân lính đó ra tránh va chạm không cần thiết.
Đi đến đâu cô cũng để lại kí hiệu ám vệ của tuyên vương phủ mà chỉ hai người cùng đội ám vệ biết.
Ngước nhìn lên bầu trời,cô cầu mong chàng không xảy ra việc gì,mong sớm tìm được chàng,mặt ngoài nàng kiên cường thế thôi nhưng trong lòng nàng biết nàng có bao nhiêu bất an và lo sợ,nỗi sợ bao chùm lấy nàng nhiều lúc như muốn gục ngã.