Trời ơi người đừng nghe tỷ ấy,sức khỏe con yếu ớt suy nhược nên con có vào tàng thư các tìm sách, thấy luyện võ cũng rèn luyện được cơ thể nên con mới mang về luyện thử thôi.
Vậy giờ sức khỏe của con đã đỡ chưa để ta bảo thái y khám cho con nhé.
Dạ,từ ngày luyện võ sức khỏe của con đã bình phục rồi,ngũ tỷ không kể việc con ăn rất nhiều sao ạ! nói rồi cô nhẹ nhàng cười.
"Con thật là..."
"Người đâu ban cho công chúa cây sâm 500 năm và một ít thuốc bổ cho công chúa ".
"Đa tạ phụ hoàng ban thưởng ".
"Con đứng lên đi ".
Chuẩn bị có sứ thần nước Sở đến nước ta,phụ hoàng có tổ chức săn bắn,con có muốn đi không?.
Mắt cô sáng long lanh bám chặt lấy tay giọng nũng nịu:"Dạ có chứ ạ,phụ hoàng người cho nhi thần đi đi,từ bé đến giờ con chưa được ra ngoài cung chơi bao giờ ".
Được rồi hôm đó cho các con đi để biết đó đây,giải tỏa tâm trạng luôn,nhưng con phải làm ta nở mày nở mặt đó biết chưa.
"Dạ,con biết rồi ạ!".
Thôi về cung nghỉ ngơi sớm đi,trẫm còn phê duyệt nốt đống tấu chương này đã.
"Dạ, nhi thần xin cáo lui ".
Hoàng thượng phất tay,Nhược Khê từ từ lui xuống,ra đến bên ngoài cô thở phào nhẹ nhõm.
Giờ cô phải nghĩ cách làm sao này thần không biết quỷ không hay để chốn khỏi hoàng cung này,e rằng sẽ rất khó khăn đây.
Thôi kệ mọi chuyện đến đâu tính đến đấy,từ trước đến giờ không có việc gì có thể làm khó được cô.
Chớp mắt một cái đoàn sứ giả nước Sở đã vào đến kinh thành,người ngựa đi rợp trời.
Nghe nói lần này người đến là Tuyên Vương điện hạ của nước Sở,người được mệnh danh là chiến thần.Đã đánh hạ được rất nhiều thành trì,không biết lần này đến có ý định gì.
Hoàng đế rất lo lắng và căng thẳng cho nên đã lệnh cho thái tử đi thật sớm để ra đón.
Ngũ công chúa mè nheo với hoàng hậu và thái tử xin đi cùng đứng từ xa cũng được.Hoàng hậu không chịu nổi sự mè nheo của cô nên đành phải cho cô đi.Dặn dò thị vệ phải bảo vệ sự an toàn của công chúa.
Nhờ có ngũ công chúa nên Nhược Khê cũng được phép đi cùng để giữ an toàn cho nhau.
Từ xa đoàn người hiên ngang hùng dũng đi tới,người đi đầu chính là Tuyên Vương,nghe nói danh hiệu chiến thần không phải tự dưng mà có.
Tuyên vương đánh trận nào thắng trận đó chưa bao giờ biết bại trận,quân địch chỉ cần nghe tên Tuyên Vương thì đã sợ mất mật.
Gần hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có một vị vương phi nào ngay cả nha hoàn thông phòng cũng chưa.
Hoàng đế nước Sở có một vị hoàng đệ này nên bao dung hết lòng,quyền uy và quyền lực chỉ đứng sau hoàng thượng.
Có bao nhiêu nước chư hầu muốn dâng con gái cho để củng cố tình hữu nghị hai nước nhưng Tuyên Vương hờ hững không đồng ý một ai.
Có người xì xào bàn tán,nghe nói lần này vì danh tiếng của nhị công chúa của chúng ta bay xa,có khi đến đây cầu thân cũng nên.
Nhược Khê và Nhược Lan càng tò mò về vị Tuyên Vương này hơn, cố ý đứng gần thái tử để nhìn cho rõ nhưng vì thấp bé nên không nhìn được rõ lắm.
Thái tử đứng ta chào đón, nói rất nhiều về tình bang giao giữa hai nước và khi xong xuôi thì mời mọi người vào dịch xá để nghỉ ngơi tối nay sẽ có tiệc tẩy trần cho mọi người.
Ngũ công chúa thấy gần xong việc vội kéo nhẹ bát công chúa chuồn ra đằng sau rồi lẩn vào dân chúng.
Nhược Lan nói nhỏ,chẳng mấy khi ra khỏi cung hai tỷ muội ta chốn đi chơi,hai canh giờ nữa về vẫn kịp mà.
Nhược Khê cười cho sự nhí nhảnh trẻ con này của ngũ công chúa.
Từ khi xuyên không đến giờ ngoài bức tường cung cấm cô cũng chưa đi được đến đâu,nhân cơ hội này hôm nay đi thăm thú cũng được.Sờ nhẹ vào đai lưng may mà hôm nay cô có mang theo roi đề phòng bất trắc,có vũ khí theo người vẫn hơn.
Ngũ công chúa kéo cô đi hết nơi này đến nơi khác,lần đầu được chốn ra ngoài chơi nên Nhược Lan vui lắm cái gì cũng muốn mua nhưng mà không mang theo ngân lượng.
May mà Nhược Khê thông minh lấy cây trâm đi đổi bạc nên ngũ công chúa ôm được một đống đồ đi trong sự thỏa mãn.
Đi chơi đến mỏi mệt hai người vào một quán tửu lầu để dùng cơm.
Nhược Lan đi nhanh quá đâm sầm vào mấy người đằng trước cũng may có Nhược Khê đứng đằng sau đỡ kịp nên không ngã.
Nhược Lan chưa kịp làm gì thì có tiếng choe chóe của con gái vang lên:
"Đi đứng như thế à,có biết ta là ai không hỏng hết bộ y phục của ta rồi ".
Lần đầu tiên có người dám quát vào mặt Nhược Lan như thế cô tức giận chống tay cãi lại.
"Là cô không nhìn đường đâm vào ta trước chứ,cô là cái thá gì,có biết ta là...đã bị Nhược Khê kịp thời ngăn lại".
Nhược Khê nói nhỏ vào tai:
"Chúng ta đang ở ngoài cung,tỷ bình tĩnh lại",Nhược Lan lúc đó mới giật mình nhớ ra cười bẽn lẽn:
"Ta quên mất".