Bọn chúng theo dõi Nhược Khê cả đoạn đường,khi gần đến y quán là nơi ngoài kinh thành và cũng là nơi vắng người nhất chúng mới hành động.
Bọn chúng chia làm hai hướng vây quanh xe ngựa của cô,tấn công nhanh gọn lẹ vào phu xe muốn bắt lấy người trong xe ngựa đi.
Nhược Khê có vẻ như đã lường trước mọi sự việc,cô ung dung bình tĩnh đến lạ kì.
Lúc này những thị vệ cùng ám vệ được cử đi bảo vệ vương phi xuất hiện,người cầm đầu ám vệ quát lên:
"Các ngươi thật to gan dám cả gan mưu sát Tuyên Vương Phi",người đâu bắt hết bọn chúng lại.
Ám vệ của tam công chúa biết sự tình không ổn,liền ra hiệu nhau bỏ chạy (đi theo một công chúa não tàn bọn họ thật khổ mà,biết trước là bẫy mà vẫn cứ lao vào đúng là quá ngu ngốc).
Nhưng đâu phải bỏ chạy là chạy được đâu,do đã có sự chuẩn bị nên một lúc sau đã bị bắt hết lại.
Bọn chúng định cắn lưỡi tự sát nhưng có nhiều viên đá bắn đến điểm huyệt đạo của bọn chúng chỉ đành chịu trận bắt về.
Nhược Khê nói qua kiệu,một số người áp giải thích khách về còn một số người theo ta đến y quán.
Một thị vệ đứng lên thưa:
"Nhưng vương gia căn dặn nếu vương phi có nguy hiểm phải hộ tống người về phủ ngay lâoj tức ạ!".
Nhược Khê ôn tồn nói:
"Không sao thích khách bị bắt, ta sẽ không có chuyện gì,các ngươi cứ về điều tra hỏi cung đi,hôm nay ngày chữa bệnh quan trọng ta không thể không tới,về bẩm với vương gia ta sẽ thu xếp về sớm ",rồi Nhược Khê sai người đánh xe ngựa đi.
Đến cửa phòng đã thấy Hạ Mai đứng đợi từ bao giờ,nhìn thấy Nhược Khê cô ta mừng lắm vội chạy đến và quỳ xuống giọng khẩn thiết:
"Đại phu xin hãy cứu tiểu thư,từ hôm qua uống thuốc xong tiểu thư có ngủ được một chút nhưng sáng nay lại nôn toàn bộ ra máu,nô tỳ rất sợ".
Nhược Khê bình tĩnh nói:
"Đưa ta đến xem sao nào ".
Lúc bước vào phòng thì đã thấy đại hoàng tử và Hạ Tuyết ở trong phòng,nhìn thấy cô thì mọi người mừng lắm.
Nhược Khê bước nhanh lại gần cầm lấy tay rồi bắt mạch,một lúc sau cô mới nhẹ nhàng thở phào nói:
"Sáng nay máu nôn ra toàn bộ là máu đen đúng không?".
Hạ Tuyết ngơ ngác rồi gật đầu:
"Dạ đúng ạ,toàn là máu đen ".
Nhược Khê mỉm cười nói:
"Ý Nhi cô nương đã nôn được hết máu độc ra ngoài rồi phục hồi nhanh hơn ta nghĩ,bắt đầu từ hôm nay không phải chịu đau đớn vì châm cứu và tắm thuốc nữa rồi".
"Ta sẽ kê cho đơn thuốc tiểu thư các người uống khoảng hai ngày có thể về nhà,còn đơn điều dưỡng cơ thể phải uống một năm nếu muốn có con."
Đại hoàng tử Vương Cẩn mừng rỡ vô cùng,tạ ơn, rối rít,Hạ Mai và Hạ Tuyết đã từ lâu rồi mới nhìn thấy nụ cười thoải mái và hạnh phúc của đại hoàng tử cả hai người đều thấy vui lây.
Nhược Khê nhanh chóng hồi phủ,nàng không muốn Tuyên Vương phải lo lắng cho nàng.
Lúc Nhược Khê rời khỏi y quán thì có bóng người vụt chạy vào phòng của Ý Nhi,thấy ám vệ hai người Hạ Mai và Hạ Tuyết biết ý đóng cửa ra ngoài canh gác.
Người ám vệ đó cúi đầu cung kính thưa:
"Mọi sự việc đúng như đại hoàng tử dự đoán chúng thần đã làm theo kế hoạch không cho bọn chúng tự sát để lấy người đối chất,không lâu nữa sẽ tra ra là tam công chúa nhanh thôi ".
Vương Cẩn mỉm cười,ngày hôm nay thật là may mắn mà.
Ám vệ nói thêm:
"Theo như thần theo dõi thì có lẽ đại phu của Thọ An Đường người mà chữa cho Ý Nhi tiểu thư là Tuyên Vương Phi đó ạ "
Đại hoàng tử giật mình hốt hoảng hỏi:
"Vì sao lại nói thế ngươi đã theo dõi được gì ".
Ám vệ kính cẩn nói:
"Sau khi hành thích không thành,toàn bộ người của tam công chúa bị bắt nhưng Tuyên Vương phi không về cùng mọi người mà chia ra làm hai bên,một bên giải thích khách về còn bên hộ tống vương phi đi.
Chúng thần không yên tâm nên đi theo,ai ngờ thấy Tuyên Vương phi đi đến Thọ An Đường,lúc vào trong thấy Hạ mai gọi cô ấy là đại phu nên thần mới biết đại phu đó cũng là Tuyên Vương Phi.
Vương Cẩn trầm ngâm trong giây lát,vậy có lẽ ngay từ đầu Tuyên Vương phi đã biết thân phận của ta khi nhập cung.
Thảo nào hôm đó Cao Lãng lại hành xử như thế.Một người tâm tư đa đoan như hắn mà lại dễ dàng bỏ qua như vậy,chắc hôm đó hắn đã nhận ra người đó là Tuyên Vương Phi.
Thôi cũng may ta không có xích mích gì với họ,ân tình của Tuyên Vương phi chữa trị cho Ý Nhi ta cũng nên báo đáp thôi.
Người hãy đưa chứng cớ gặp gỡ ngầm giữa Thái tử Cao Lãng và thái tử Sở quốc cho Tuyên Vương biết,ta không tin với trí thông minh của Tuyên Vương sẽ đoán ra được bọn họ gặp gỡ nhau để làm gì.