Nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía họ,nam thì anh tuấn ngời ngời nữ thì kiều diễm vô song còn trẻ thì hoạt bát hiếu động,họ giống như tâm điểm nơi đây.
Mọi người ai cũng đứng dậy hành lễ,tuy Tuyên Triệt chỉ là vương gia nhưng danh hiệu chiến thần của chàng không phải là danh hiệu xuông được mọi người vô cùng tôn trọng.
Có nhiều nước rất kiêng nể và kính sợ chàng,cả nhà ba người được xếp ngồi vị trí ngay gần thái tử Vương Cẩn.
Thần thái và dung mạo của Nhược Khê khiến nhiều người phải ngước nhìn trong đó có nhị hoàng tử của thục quốc Vương Hạo và ánh mắt không kiêng nể của Cao Húc người vừa được lên ngôi thái tử Lương quốc.
Lại nói tên này là một tên hôn quân,từ ngày lên ngôi hắn đắm trìm trong hưởng lạc,nữ sắc,tuy nhiên may sao tể tướng Lương quốc là một người tài giỏi nên mới chống đỡ được cục diện.
Ánh mắt hắn nhìn nàng lộ rõ vẻ thèm muốn,Vương Triệt lạnh lùng nhìn sang giọng hờ hững lạnh lùng:
"Lại có kể muốn chết ".
Tên Cao Húc giật mình vội thu hồi tâm tư của mình lại.Hắn biết chuyện Cao Lãng vì sao mà chết,hắn không ngu đâm đầu vào con đường biết chết mà vẫn cứ đi.
Hắn quay đầu cười nhẹ rồi không dám nhìn sang nữa,hắn vừa mới lên ngôi không muốn chọc giận vị ôn thần này đâu,mỹ nữ có đẹp cũng không quan trọng bằng bản thân mình.
Hắn là người ích kỉ như thế đó,nên hiền phi vì sao mới bị hắn lợi dụng xong việc rồi vứt bỏ phải chết trong nhục nhã.
Hoàng đế và hoàng hậu Thục quốc đến,mọi người cùng nhau hành lễ.
Nhược Khê thầm đánh giá,Hoàng thượng cũng đã đến tuổi trung niên,do ít vận động nên người có hơi mập mạp còn Hoàng hậu thì nhìn đoan trang hiền dịu.
Có vẻ Vương Cẩn giống mẫu thân của mình,thừa hưởng vẻ đẹp của bà nhưng lại là vẻ anh tuấn cương nghị.
Bỗng Nhược Khê thấy có ánh mắt bén nhọn nhìn sang nàng,quay đầu hỏi Tuyên Triệt:
"Chàng biết người ngồi cạnh hoàng hậu là ai không?,sao thiếp cứ cảm thấy quen quen ".
Tuyên Vương nhẹ nhàng đáp:
"Đó là Hiền phi thân mẫu của nhị hoàng tử và tam công chúa ".
Nhược Khê gật gật đầu:
"À cái cô công chúa Vương Hy ấy hả,thảo nào".
Tuyên Vương bật cười:
"Thảo nào cái gì chứ ".
"Thiếp cứ thấy bà ta nhìn chàng và thiếp chằm chằm,không thoải mái cho lắm ".
Tuyên Vương lúc này mới ngước mắt lên,khi thấy ánh mắt của Tuyên Vương bà ta sợ hãi quay đi chỗ khác.
Nhược Khê không quan tâm nữa,nàng bắt đầu chơi cùng Thiên Kỳ,hỏi nhóc có muốn ăn gì không?,đồ ăn mới lạ đa dạng sắc màu nên cái gì bé cũng muốn thử.
Nhược Khê sợ bé ăn nhiều quá không tốt nên mỗi thứ chỉ gắp có một ít,Thiên Kỳ ăn rất nhiệt tình,hai má phúng phính trông rất đáng yêu.
Ca múa nhạc vẫn vang lên trong không khí nhộn nhịp,thái tử Vương Cẩn thay mặt hoàng thượng đi chúc rượu mọi người.
Vương Cẩn đi đến bàn Tuyên Vương,đưa tay cung kính mời rượu phu thê hai người
Ai cũng xì xào bàn tán vì vị chiến thần này nghe nói rất ít khi uống rượu không biết lần này thế nào nhưng bất ngờ hai người cùng đứng lên.
Tuyên Vương vui vẻ uống hết chén rượu,còn Nhược Khê chỉ nhấp môi một chút,mọi người ngỡ ngàng rồi vỗ tay trong vui vẻ.
Nhị hoàng tử thấy vậy cũng dắt hoàng tử phi đứng lên mời rượu nhưng Tuyên vương lấy lý do từ chối khiến nhị hoàng tử sượng mặt không biết làm gì.
Hoàng tử phi thấy thế vội nói đỡ:
"Tuyên Vương ca ca huynh uống với muội một ly,đã lâu rồi huynh muội chúng ta không uống rồi", vẻ mặt niềm nở(đó là Nhan Hoa quận chúa được gả sang hòa thân).
Tuyên Vương liếc mắt nhìn hờ hững rồi nói:
"Hóa ra là Nhan Hoa à,xin lỗi ta không uống nữa,lát phải đưa Khê Nhi và bảo bảo về rồi "rồi quay sang chỗ khác.
Hai phu thê nhị hoàng tử đứng trân trân xấu hổ,Nhược Khê không thèm giải vây,Những ai đối xử không tốt với cô,cô sẽ đối xử như vậy không bao giờ nhân nhượng.
Thái tử nhìn thấy vậy liền nâng chén rượu lên giải vây,không thể để Thục quốc mất mặt được,chàng nói:
"Nhị đệ,để ta uống cùng với đệ",rồi choàng vai kéo nhị hoàng tử đi.Nhan Hoa thì đứng im đó,ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Nhược Khê rồi quay lưng đi thẳng.
Nhược Khê bĩu môi không thèm để tâm,nhìn thấy sự việc đó không một ai dám đến chúc rượu nữa,mọi người xì xào tự yên Tuyên Vương uống rượu là chuyện hi hữu mà,có lẽ là do nể mặt thái tử Thục quốc thôi.