Nhược Khê từ từ đưa tay lên bắt mạch tay nàng còn run run,tuy không phải lần đầu tiên làm mẹ nhưng nỗi mong chờ trong lòng nàng vẫn có.
Trầm ngâm một lúc, nàng vẫn không tin sự việc trước mắt mình,là hỷ mạch đúng là hỷ mạch,tính toán thời gian có lẽ trùng với hôm nàng say rượu.
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến nàng không sao tin nổi,người cứ lâng lâng.
Mãi đến khi Tuyên Triệt về nàng vẫn còn thẫn thờ,làm cái gì cũng không để tâm.
Chàng lo lắng hỏi:
"Có chuyện gì thế,hôm nay ta thấy nàng hơi khác lạ".
Nàng cười tươi nhìn chàng rồi dí dỏm nói:
"Muốn cho chàng một bất ngờ,chàng đoán đi ".
Tuyên Triệt tò mò gặng hỏi nàng:
"Nàng nói đi,ta không đoán được,nàng làm ta sốt ruột rồi đó ".
Nhược Khê Cười rạng rỡ nói:
"Chàng sắp làm phụ thân nữa rồi đó ".
Tuyên Triệt tưởng chàng nghe nhầm,đến khi Nhược Khê nói lại lần nữa chàng mới tỉnh lại.Vui sướng vỡ òa chàng ôm chầm lấy nàng,bế bổng nàng lên,đến khi nhớ ra chàng mới vội đặt nàng xuống.
Xoa nhẹ vào bụng nàng,chàng thầm thì nói:
"Tiểu quận chúa của ta,con mau ra sớm một chút phụ thân rất mong gặp con ".
Nàng phì cười:
"Sao chàng biết là tiểu quận chúa mà không phải là tiểu quận vương ".
Tuyên Triệt dõng dạc nói:
"Nàng tin ta đi,lần này sẽ là quận chúa,là quận chúa thật đó,con sẽ giống nàng là một vị quận chúa vô cùng xinh đẹp ".
Khi thái hậu biết tin Nhược Khê mang thai bà vui mừng lắm,hoàng cung đã lâu lắm rồi không có tiếng trẻ con,con cháu Tuyên gia quá ít ỏi.
Bao nhiêu thuốc bổ được gửi đến cho nàng,thái hậu còn dí dỏm nói, nàng có duyên với vi hành,cứ mỗi lần đi ra ngoài một chuyến lại mang hỷ sự về.
Lần này Nhược Khê mang thai không giống như lần trước,nàng ăn cái gì cũng nôn ra hết,người mệt mỏi bơ phờ.
Mới có đến tháng thứ hai mà người nàng đã gầy rộc cả đi,Tuyên Triệt lo lắng không thôi,cứ vài ngày lại gọi thái y đến bắt mạch bình an,cả vương phủ sống trong chảo lửa.
Tuyên Triệt cả ngày ở bên cạnh nàng,chỉ những hôm nào bắt buộc phải lên triều chàng mới đi còn lại không rời,lần trước mang thai Kỳ nhi chàng đã không ở bên cạnh nàng,đó là điều luyến tiếc nhất.
Cho nên lần này chàng muốn bù đắp lại,nhưng khổ nỗi Nhược Khê lại chẳng ăn được gì cả,mặc dù thái y đã nhiều lần nói đó là triệu chứng của thai nghén ai cũng phải trải qua nhưng chàng vẫn không yên tâm.
Cũng may bước sang tháng thứ ba thai nghén trong người nàng đỡ dần,đã ăn được một chút không còn nôn ra nữa,lúc đó Tuyên Triệt mới dần yên tâm.
Sang tháng thứ tư Nhược Khê mới dần lấy lại vị giác,nàng cảm thấy rất hay thèm ăn,lượng thức ăn phải gấp đôi khi trước,bụng nàng cũng to rất khác thường.
Nhược Khê cũng tự bắt mạch cho mình,nhưng nàng lại không giỏi cho lắm nên đành nhờ thái y xem kỹ lại.
Lúc thái y bắt mạch cho nàng,ông trầm ngâm một lúc thì từ tốn nói:
"Theo như kinh nghiệm của vi thần,bụng vương phi to đột biến như thế khả năng cao là song bào thai ạ".
Nhược Khê cùng Tuyên Vương như lọt vào cõi mê,họ như không tin vào tai mình đến khi Nhược Khê hỏi lại một lần nữa,được thái ý khẳng định chàng và nàng mới ôm nhau vui sướng.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ với họ,Thiên Kỳ đứng bên cạnh hỏi mẫu thân:
"Song bào thai là sao ạ?".
Nhược Khê nhẹ nhàng giải thích cho con:
"Nghĩa là con sẽ có hai em trai hoặc hai em gái,con sẽ làm ca ca,con hiểu không?.
Thiên Kỳ nhanh nhảu nói:
"Con muốn có em gái".
Nhược Khê Cười lắc đầu từ chối cho ý kiến,việc em trai hay e gái cô không quyết định được.
Từ ngày xác định Nhược Khê có hai bảo bảo,mọi di chuyển của cô bị hạn chế,đi đâu cũng có tuyên vương và mama kè kè đi bên cạnh.
Thái hậu đã cử hai mama có kinh nghiệm để chuyên chăm sóc cho cô,từ ăn uống đi lại,sợ cô không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Hai phu thê có muốn gần gũi một chút cũng không được khiến vương gia kêu trời trời không thấu,kêu đất đất không thưa,Nhược Khê muốn cười mà không dám.
Thời gian này dù ai nói gì đi nữa cô vẫn kiên trì tập yoga,tập những bài đơn giản tốt cho bà bầu,lúc đầu các mama sợ hãi còn khuyên cô đủ điều nhưng sau nhờ sự thuyết phục của cô hai mama mới dần đồng ý tuy nhiên vẫn không yên tâm cho lắm.