Hầm hơi tối, đèn thì chỉ có vài bóng mở ánh sáng yếu ớt chớp chớp rồi tắt hẳn đi.
Cô ngồi nhích qua bên hắn, đảo mắt nhìn xung quanh:"Có chuyện gì vậy? Tôi không thích bóng tối!"
Hắn nắm tay cô, bàn tay hắn lạnh tái, không lên tiếng, cơ thể ngồi im bất động. Mắt nhắm lại đọc cái gì đó.
Ngọc bắt đầu run đôi vai, hắn có sao không mà lạnh như vậy? Không phải cái đó đang đến giết Vỹ chứ? Cô nhìn xung quanh, không thấy gì ngoài một màu đen.
Bỗng có cái gì đó, Ngọc cảm giác như có ai đang gọi mình giọng nói tràn đầy lo lắng, hơi lạnh phả vào phía sau gáy. Ngọc quay phắt lại, không có gì chỉ trực tiếp là luồng gió mạnh thổi vào.
Cảm thấy có cái gì đó rất quen trong giọng nói đó nhưng không biết có phải cô nghe lầm không.
Bóng đèn khi nãy được bật lên, có vẻ như nó không có gì gọi là hư hỏng cả.
"Yêu tôi? Nắm chặt vậy?" Hắc Vỹ nhếch môi, nhìn cô.
"Mơ đi!" cô hất tay hắn sang bên, tự tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi đi ra, nhìn thái độ xấu hổ của cô hắn bật cười thành tiếng vang to trong hầm:"Điên hà!" cô cau có bỏ đi trước để mình hắn trong hầm.
Cô đi mất hắn cũng tắt lịm đi nụ cười thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng như ác quỷ, ngồi khoang tay trước ngực đưa mắt nhìn thẳng:"Ngươi giỏi? Để nó mò được lên đây!".
"Ngài! Xin ... tha mạng" con quạ hóa thành người với bộ lông đen xì như đang hóa trang.
Đôi mắt đỏ lạnh lẽo ánh lên tia chết chóc, chỉ chưa đến một giây ngắn ngủi, hắn đã đi đến trước mặt con người kia đưa tay xoa mái tóc, cả cơ thể kẻ đó run rẩy:"Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa đâu. Xin ngài!"
"Ta không thích những kẻ lần sau không phạm sai lầm" câu nói nhẹ nhàng không chút cảm xúc nhưng lại là một mệnh lệnh đáng sợ, tay hắn giật mạnh mái tóc! Rắc! Đầu lìa khỏi cổ! Kẻ xấu số không kịp kêu lên thành tiếng. Cơ thể tan biến hòa quyện vào khí quyển.
Nay đã 7 giờ 30, hàng chục chiếc xe buýt lớn đổ về trường A.B. Các lớp xếp hàng háo hức chuẩn bị lên xe và đi.
Hôm nay ai cũng mặc đồ khá chất và năng động đặc biệt là mấy cô nàng điệu hết mức có thể để được lọt vào mắt của Hắc Vỹ.
Ngọc không mấy bận tâm mọi thứ xung quanh, tập trung làm tốt những việc mình cần làm. Cô tìm chiếc xe dành riêng cho học sinh tập kịch của lớp 10a1, vì cần không gian yên tĩnh để ôn lại lời thoại. Ở đây rất nhiều xe khánh giống nhau nên mất khá nhiều thời gian cô mới tìm thấy.
Chiếc xe với sáu chỗ ngồi được lấp đầy đã ba chỗ, đó là Diễm Lệ và hai người bạn của ả ta ngồi ở sau cùng
Bọn họ thấy cô, liền tỏ vẻ kênh kiệu, khinh thường không hoang nghênh. Cô chẳng để tâm, ngồi vào phía hàng giữa.
Cô lấy bản lời thoại của nhân vật ra ôn lại nhưng tụi Diễm Lệ cứ cười đùa hả hê khiến cô không thể nào chú ý vào một thứ.
"Anh Vỹ đi đâu rồi nhỉ?" giọng Diễm Lệ điệu 'chảy nước' khẽ ưỡn bộ ngực diện áo hai dây như sắp rớt hết ra ngoài.
Cứ như vậy đến 8 giờ xe bắt đầu khởi hành, thì mới thấy Vỹ từ trường bước ra. Chắc hắn sẽ không tìm đúng xe. Nhưng Hắn đi tới vào đúng chiếc xe mà cô đang ngồi, không một chút nao núng tìm kiếm như cô.
Thấy hắn tới tụi Diễm Lệ liền im lặng, lấy bản kịch ra học môt cách chăm chỉ, ả Diễm Lệ không quên chỉnh lại bộ ngực đẩy đã của mình lên cao xí để nhìn trông căng hơn.
Ngọc ngồi ở ngoài cửa định chắn không cho hắn ngồi ở hàng giữa. Ai ngờ khi hắn mở cửa, không một lời, hắn đẩy cô vào rồi ngồi vào trong cùng cô. Diễm Lệ tức run người nhìn với đầy ghen ghét.
"Anh lên trên ngồi kìa!" Ngọc lên tiếng, cô biết bây giờ có mấy 'mũi giáo' đang hướng vào cô.
"Không" hắn lạnh lùng giật tờ hội thoại trên tay cô.
"Lí do" cô đưa tay đoạt lại.
"Say xe" hắn lại giật qua.
Cô nhăn mặt nhìn hắn. Say xe hả? Say xe mà sao không lên trên ngồi. Thiệt là...
---- Hết