"Không....!" Nhân lúc cô mở miệng, ngài chen chúc vào sâu càng quét trong khoang miệng, quấn quýt không rời. Hai mật ngọt hòa trộn vào nhau tạo nên thứ mật lạ lẩm đê mê. Cô lại muốn né tránh cái tính áp bức này nhưng ngài hà khắc là muốn cô đối diện với loại chán ghét này, để cô tự mình cuốn vào nó, càng sâu không thấy lối thoát. Đôi tay rất nhanh bắt lấy nơi cao ngất, xoa nắn đủ kiểu hình dạng. Dưới bàn tay điêu nghệ của Hắc Vỹ "hai đỉnh hoa" đã bắt đầu cứng cáp nhu lên trong thật mê hồn.
Hắc Vỹ lấy đâu ra sợi dây, buộc hai tay cô vào đầu giường. Khẽ nở nụ cười tà mị:"Để tôi nhắc em nhớ người đàn ông em cần quan tâm là ai!"
Ngón tay ngài day day lên "một đỉnh hoa" cưng cứng. Tiếng rên vô tình thốt ra từ miệng Ngọc khiến Vỹ càng thêm ham muốn mà tạm biệt khỏi đôi môi đã sưng đỏ sưng trượt xuống bề mặt lồi lõm mềm mịn từ cổ xuống hai "cặp bánh" không quên để lại kỉ ấn ở mỗi chỗ đi qua. Sau mở miệng ngậm lấy cái "đỉnh hoa" mà cắn, mút mát.
Chịu đựng sự dày vò thâm thúy này, cô không kiềm được mà cất tiếng rên nhỏ, cảm xúc như mớ hỗn độn hòa trộn trong sự phản kháng và mê đắm tận hưởng. Thời khắc cao trào này cô có thể cảm nhận được thứ "vật đàn ông" to lớn đang chỉa vào người cô, cự vật nóng hổi đang muốn thoát khỏi cái lớp quần chật hẹp, nó không ngừng ma sát lên chân gần nơi tư mật của cô.
Không thể kiềm chế nổi nữa, Vỹ đứng dậy cởi chiếc quần lẫn lót vứt qua bên để lộ cự vật to lớn màu sắc đồng đều với làn da. Nó sừng sững ngẩn cao vô cùng kiêu hãnh. Nhìn qua là biết sẽ khiến đàn ông phải ghen tỵ, đàn bà phải trầm trồ khen ngợi. Còn cô, dù đã làm mấy lần nhưng chưa bao giờ nhìn nó rõ nét đến vậy, cả người cô thoáng qua làn gió lạnh đến thấu từng khúc xương. Tư mật cũng run rẩy mà tiết dịch.
"Còn bệnh!" Cô khẩn trương. Nhưng chỉ nhận được một câu lạnh lùng:" Còn cũng mặc".
Ngài xé hết đồ cô, chỉ còn mỗi chiếc quần lót màu trắng nhỏ xinh đang bị ướt đẫm cần được thay gấp. Nhìn vào đó một hồi lâu, ngài cũng thuận tay xé luôn lớp vải mỏng manh đó. Nơi tư mật kín đáo hiện lên trước mắt đàn ông với cái e ấp của một nụ hoa đang rỉ đầy dịch nhầy trơn làm bóng loáng các phần thịt hồng hào non nớt phía trong.
"Ha... thân thể em cũng thương tôi đấy chứ, hết bệnh rồi này".
Cứ tưởng Vỹ sẽ tha, ai dè ngài lại bá đạo mặc kệ bệnh của cô. Nhưng... thật đúng, lần này cô không thể trốn tránh được. Cô chỉ biết nằm đó đón nhận những trận kích tình của Ngài thôi.
Hắc Vỹ đưa tay chạm lên nơi tư mật đầy ải dịch, lại thích thú chen ngón tay vào, mò mẫn khuấy đảo bên trong một hồi. Chất dịch ra càng nhiều, nó chảy ướt cả ra giường.
Cô cắn răng, cố không kiềm những tiếng âm dục muốn thoát ra ngoài. Tay nắm chặt ra giường đến nhăn.
Không kiềm nỗi dục vọng to lớn, Hắc Vỹ để cự vật nhắm ngay vào hang tư mật hẹp nhỏ mà đi vào. Một cái những tưởng sâu đến tận cùng. Ngọc không thích nghi được với dị vật bất ngờ xông vào cơ thể, miệng không kiểm soát thốt ra những từ dâm dục:"Ư!... aaa!" Cơ thể cô cong lên.
Hắc Vỹ mạnh mẽ không chút thương hoa tiếc ngọc, vốn nỗi tức giận đang nhấn chìm hết lí trí của ngài.
Ngài đưa đẩy ra vào, khiến cô khó chịu đến nước mắt lưng tròng nhưng trong cái sự khó chịu đó có mấy phần sung sướng đến lạ, nó như dòng điện chạy trên thân thể cô mang xung tích kích thích vào đến tận đại não, cả người cô lâng lâng đến khó tả, hai gò má cao chuyển sang phiếm hồng. Dần dần không kiềm hãm mình nữa, phải chấp nhận sự sung sướng đó mà rên rỉ.
Được lúc lâu, ngài phóng thích vào bên trong chất "sữa" ấm nồng. Tiếp, ngài cởi trói, xoay người cô lại, đổi tư thế từ sau sát nhập vào người cô. Mỗi lần sát nhập ngài đều căng thẳng bởi nơi tư mật của cô co rút thật chặt như hàng ngàn miệng hút đang bám chặt trên thân cư vật mà mút chặt, khiến ngài gầm gừ. Cô thì quá mệt, tay chân như sắp rả rời chỉ biết như một con búp bê vô tri vô giác mặc cho ngài "cưỡi".
Cả căn phòng ngập mùi hoan ái. Cứ thế, ngài muốn cô liên tục, mỗi cái ra vào đều hết sức, đưa cả hai lên tận đến trời xanh. Mà trên đó, có hai người nồng nàng hòa nhập thân thể thành một. Đúng là, một tạo vật đẹp đẽ.