Chàng trai này ban đầu đã để ý từng nhất cử nhất động của cô. Thấy cô ánh mắt liền không rời mà chẳng thể rõ lý do.
Khii cô ăn cá hồi sống tẩm mù tạt, anh bậc cười. Cô gái này thật vụng về và sợ cay. Khuôn mặt nhăn nhó kia lại càng thêm nét ngây thơ mang chút trẻ con.
Anh đưa cho cô ly rượu mà anh đang uống dở nói:" Nếu cô không ngại thì có thể lấy ly nước của tôi".
Giọng nói nhẹ nhàng, cử chỉ lịch thiệp ra dáng một đấng trượng phu đúng mực.
Cô cảm thấy rất ngại, nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy cùng cặp mày có chút nhướng lên trông mong thì cô không dám từ chối, nhận lấy ly nước, xong lại lén nhìn anh, quay đi chỗ khác uống một hơi. Chất cồn nhẹ chảy vào thấm qua đầu lưỡi làm đỡ đi được vài phần.
"Cảm ơn anh!"
"Em có thể cảm ơn tôi bằng cách cho tôi biết tên được chứ?" Anh nở nụ cười như ban phát ánh nắng, khuôn mặt hơi ngước lên để lộ ra chiếc cầm vuông vắng mà kiên nghị.
"À.. à là Như Ngọc". Thật ra cô cũng không phải tuýt người dễ giải đâu nha nhưng bắt gặp giọng nói say ngọt cùng cử chỉ và nét rạng ngời toát ra từ anh. Mà anh lại đi hỏi tên cô thật đường đột, tâm lí của cô nào đâu chuẩn bị trước nên đã lỡ nói ra tên mình.
"Rất hân hạnh được biết em".
Ánh đèn vụt tắt...
Trong màn đen tối, sự hoảng loạn bắt đầu sinh ra. Nó ngày càng lớn dần và đè nén cơ thể cô.
"Em đừng hoảng. Tiết mục khai mạc bắt đầu thôi mà, không sao cả." Xung quanh đen kịt, cô không thể biết được anh chàng đó đứng chỗ nào nhưng hơi thở phả ngay trước mặt cô, cùng đó là cái vỗ vai trấn an. Cô cảm thấy thật an toàn!
Ánh đèn nơi giữa khán phòng bật lên chiếu xuống một chàng trai mái tóc đỏ lấp lánh vài sợi ánh bạc. Body anh thật chuẩn lại khoát bộ vest lịch lảm với hai bên quai vạt áo là màu đỏ sẫm. Mặt đeo mặt nạ. Cứ như thế mà xuất hiện cướp đi bao nhiêu trái tim phụ nữ.
Cô đứng phía góc tối cũng thấy được người đàn ông phía trước. Nếu diễn tả thì chỉ vọn vẹn bốn chữ "xuất chúng phi phàm". Chắc chắn chỉ có thể là Hắc Vỹ.
Ngài đứng, nhỏe một nụ cười nhạt, lạnh lùng tuyên bố:"Tiệc bắt đầu!"
Tiếng nhạc cổ điển hòa tấu vang lên theo từng khúc du dương, trầm bổng nhẹ nhàng. Các cô gái đều bước lên phía trước e thẹn ngại ngùng đưa tình theo ánh mắt gửi đến ngài và chỉ mong ngài sẽ mời chính mình làm bạn nhảy, nhảy một khúc dạo đầu.
Ngài lại chẳng bận tâm, đảo mắt. Cuối cùng tìm ra được bóng dáng bé nhỏ, cất bước đi tới.
Một cô nàng đỏng đảnh kênh mặt khi thấy ngài tiến về phía mình, đôi mắt liền sáng quắt lên. Đưa cánh tay kiều diễm của mình lên phía trước, mong từng giây phút ngài chạm vào bàn tay mình.
Nhưng thật tiếc cho cô nàng đỏng đảnh kia đã quá đề cao bản thân mà rước nỗi nhục. Hắc Vỹ đi tới gần, thấy có người giơ tay ngăn đường, lạnh nhạt nắm cánh tay đẩy ra rất mạnh, làm cô nàng té lăn ra đất bộ dạng đến khó coi. Cô nàng nhục nhã đứng dậy khóc lóc chạy đi chỗ khác trước sự châm chọc của cả khán phòng. Chắc cô nàng cũng rút ra kinh nghiệm tốt nhất là đừng nên hy vọng ảo tưởng viễn vong tới ngài.
Ngài tới trước mặt cô, ánh đèn cũng theo đó mà đi theo. Chiếu thứ ánh sáng chói mắt lên người cô. Nó hơi gây áp lực một chút.
Ngài đưa tay lên phía trước cúi người ba mươi độ:"Em có thể vui lòng nhảy với tôi một điệu chứ?".
Cô đơ người vài phần, trong tim cảm thấy lâng lâng một thứ cảm xúc lạ.
Thấy cô chần chừ, lại thêm cánh tay người khác giới đặt lên vai cô có vẻ gần gũi như thế thì khuôn mặt ngài vẫn lạnh nhưng trong lòng đã sớm sinh ra cổ tức giận.
Mọi người xung quanh lại thì thầm, xem xét thước phim HD trước mặt. Nếu để ý thì thấy trang phục và mặt nạ của Ngài và cô gái kia thật sự có màu sắc cùng kiểu cách nam nữ. Thật sự là trang phục đôi. Đó là vợ ngài ư? Còn chàng trai kia??? Cô gái đó ngoại tình! Quá liều lĩnh!
Mấy phút sau, không khí trầm mặc trong khúc nhạc êm dịu mà nay nghe thật rợn gáy.
Ngài nở nụ cười, cầm cánh tay cô, kéo về phía mình. Sau đó quay sang chàng trai lạ mặt kia:"Cảm ơn ngươi! Vợ ta sợ bóng tối, trong bóng tối lại làm càng làm. Thật may có ngươi giúp".
Chàng trai kia lắc đầu quơ tay bông đùa:"Không sao! Bảo vệ vợ ngài là niềm hân hạnh của tôi".
Câu nói nửa ẩn nửa thật khiến ngài nhếch mép, gật đầu:"Rất tốt!".
Ngài quay sang cô, tiếng tới thổi luồng khí lạnh vào tai cô:"Tiệc tàn, em nên chuẩn bị tâm lí". Rồi nở nụ cười đẹp như ánh ban mai nhưng ẩn chứa chất độc chết người.