Cô im lặng vài giây, lát sau mới mở lời:"Ngài triệu tập?"
"Ừ, nhưng ngài chỉ ra chỉ thị còn người tuyển là dì Hàn, cô Thu Huyền đó nghe nói làm việc rất tốt lại chuyên nghiệp cùng thấu hiểu tâm trạng chủ nhân nên được lòng dì Hàn lắm. Nhưng sao tôi không thấy cô ta!?"
"Em không cho cô ấy hầu". Ngọc cúi đầu quơ lấy đôi đũa tiếp tục gắp vài thức ăn bỏ vào chén, rồi dặm dặm lên nó mà không ăn.
"Tại sao?" Cảnh Tuấn thắc mắc, anh nghĩ với tính tình của Ngọc thì không phải là người hay khó chịu, chắc rằng có uẩn khúc gì.
"Thật ra, Thu Huyền rất giống với một người bạn của em". Cô giải thích, chợt nhớ ra một điều. "A! Em hỏi anh cái này được không".
"Ừ?"
Nếu sự tình của Phong và Thu Hà Hắc Vỹ không thể nói cho cô biết được thì có thể Cảnh Tuấn sẽ nói:"Anh cũng làm trong cai quản linh hồn đúng chứ? Nếu vậy anh biết có oan hồn nào lên Thu Hà hay Phong không? Em muốn biết lí do họ chết." Gương mặt cô nhìn anh, nghiêm túc mong chờ câu trả lời.
Một chút biến đổi trên mặt Cảnh Tuấn nhưng nhanh chóng bị che lấp lại "Tôi chỉ làm trong mục trừng phạt linh hồn, cái đó tôi không rõ lắm".
"Vậy sao" tia thất vọng hiện lên mặt, cô rất tò mò, muốn tìm ra sự thật, có cái gì đó mà ngài đang cố giấu cô. Hôm qua, ngài tàn nhẫn ra vào như vậy ắt hẳn rất tức giận, càng chứng tỏ ngài có liên quan mật thiết tới vụ này.
Cô nhất định phải tìm ra đáp án!
________________
Ngọc ăn xong lại trở về phòng, cô cảm thấy hơi mệt, mà không, rất mệt, cơ thể vẫn ê ẩm đau nhức, xương chậu tựa như sắp vỡ vụn. Đến cửa phòng, cô lại nghe thấy tiếng khóc ở ngoài hành lang khuất sau bức tường. Không vội vào phòng, cô thẳng tới tiếng thút thít đáng thương đó.
Cô gái tóc đen với khuôn mặt đẫm lệ, lớp trang điểm bị chèm lem, đầu tóc rối xù, quần áo hứng tràn nước mắt đến ẩm ướt - bộ dạng Thu Huyền không còn mấy xinh đẹp. Cảnh như vậy thật đánh vào lòng người một cỗ chua sót đến nghẹn.
Thấy một đôi dép lê thoải mái dưới đất, Thu Huyền ngước lên, nhìn thấy Ngọc, vội quay đi lau sạch hàng lệ trên mặt. Thu Huyền không muốn trước mặt chủ nhân mình lại bày ra bộ dáng khó coi đến thế.
Một hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Ngọc ngồi bên cạnh nắm lấy đôi tay mang vài giọt lệ nóng hổi. Ngọc cảm thấy áy náy với những gì mình đã làm, xảy ra nhiều chuyện, cô trở nên đa nghi hơn, vốn chỉ là người giống người, cô lại đem quá khứ ra mà so đo, đối xử thật bất công với Thu Huyền. Cô ấy thì có làm gì sai đâu chứ, chỉ muốn hầu hạ cô thế mà cô lại trở nên vô tâm tạt một gáo nước lạnh vào người ta. "Thu Huyền à, tôi.. tôi xin lỗi".
Mới bình tĩnh được vài phần, một giây sau nước mắt Thu Huyền lại trào ra, khuôn mặt nhanh chóng đẫm lệ, bờ môi không cong lên mà cong xuống mím chặt, Thu Huyền vội vã ôm lấy Ngọc. Rồi nức lên từng tiếng rõ to.
Thì ai mà chẳng vậy, bị người ta nghĩ sai về mình, vì một số lí do mà phải kìm xuống, đến lúc được ai đó an ủi thì nhanh chóng không kiềm nén cảm xúc mà khóc. Đó như cảm xúc thanh thản nhẹ nhàng.
"Thật là có lỗi". Ngọc đặt tay lên bả vai Thu Huyền, vỗ nhẹ an ủi.
Một cái vỗ lên vai mà đong đầy tình cảm.
Hai người ôm nhau như vậy đến khi mặt trời lên cao. Thu Huyền nở nụ cười nhẹ nhàng "Cảm ơn phu nhân đã tha thứ cho tôi".
Ngọc lắc đầu, "Tôi mới là người cần xin lỗi cô, lại đi đối xử với cô như vậy".
"Không sao, cuộc đời tôi chịu người ta hiểu lầm quen rồi. Nhiều khi cuộc đời quá khắt nghiệt với tôi, khiến tôi phải gắng cượng mà đứng lên, đôi lúc chịu không nổi thì khóc, khóc cho đã đời rồi phải đeo tiếp bộ mặt giả vờ mạnh mẽ mà chống chọi với cuộc sống". Nỗi buồn đau đấu của Thu Huyền hiện lên trên mặt, bàn tay Thu Huyền nắm lại, gằn sức kiềm nước mắt chảy xuống, mũi hơi đỏ.
Nhưng Ngọc thì không thể kiềm được, nỗi đau ấy Ngọc cũng toàn phần thấu hiểu."Vì thế cô xuống đây sao?"
"Vâng, vì thế tôi tìm tới cái chết. Giờ đây tôi là linh hồn không thể siêu thoát, lang thang nay đã nhiều nơi, may mắn gặp dì Hàn cưu mang giúp đỡ" Thu Huyền đưa tay lau đi vài giọt "hư đốn" rơi xuống, quay sang nhìn Ngọc. "Còn phu nhân, tôi biết là hơi thất lễ, nhưng theo tôi được biết cô còn sống chưa thoát xác, hà cớ gì lại xuống đây?".
Cô nở nụ cười chua xót "Thần Chết mang tôi xuống đây".
"Tại sao cô không nói ngài ấy mang cô trở lên, tôi chỉ sợ cô không quen ở đây, rất nhiều hồn ma khiến người ta phải mất hồn".
"Trước thì đúng là tôi sợ nhưng ở đây tôi có thể sống tốt hơn, tôi nghĩ là như vậy."
Ngọc đứng lên, đưa tay đỡ Thu Huyền dậy, hai người nở nụ cười nhìn nhau, len lói trong người sự đồng cảm. "Đưa tôi về phòng được chứ" Ngọc xụ mặt xuống biểu tình như con nít
Thu Huyền cười khúc khích "Vâng phu nhân".
"Mà nghĩ lại chúng ta thật giống nhau". Ngọc nói.